— Bỉnh chúc dạ đàm: cầm đuốc soi dạ đàm chỉ việc chuyện trò đêm khuya.
Khi Chúc Vân Tuyên hồi cung đã gần đến giờ thân, về phần Lương Trinh, hắn vốn là một vị vương khác họ, vì lẽ đó cho nên không cần đến tham gia trò vui, giờ khắc này vẫn còn ở tại Cam Lâm cung chưa chịu đi.
— giờ thân: ba giờ chiều
Sắc mặt của Chúc Vân Tuyên hiện tại dường như tệ hơn đôi chút so với lúc trước khi ra cửa, vừa vào đến nội điện liền phải nhờ người đỡ lên giường.
Lương Trinh phái người tới giúp Chúc Vân Tuyên tháo mủ miện cũng như làm lỏng búi tóc ra để cho đối phương có thể thấy thoải mái hơn một chút, sau đó lại kêu người đun nước nóng đem tới. Lương Trinh cầm chiếc khăn thấm qua nước nóng đưa tới trước mặt Chúc Vân Tuyên, rồi trầm giọng nhắc nhở hắn: “Lau mặt đi, sẽ dễ chịu hơn.”
Chúc Vân Tuyên cũng nhận lấy chiếc khăn, không chút do dự gì mà lau mặt.
Bên khóe môi Lương Trinh khẽ nhếch lên thành hình vòng cung, hắn bỗng nhiên cúi người xuống, rồi ôm lây hai chân Chúc Vân Tuyên vòng qua người mình, khiến cho đối phương cũng bị làm cho sợ hết hồn, trưng ra vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn sang thốt lên: “Ngươi định làm gì?”
Lương Trinh cứ như không nghe thấy, thẳng tay xắn hai ống quần lên, đúng là không ngoài dự đoán, đôi chân của Chúc Vân Tuyên giờ đây đã đông lạnh đến cứng ngắc, còn hai đầu gối bầm tím bầm xanh: “Đồ bảo vệ đầu gối sáng sớm thần buộc cho bệ hạ đâu?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-hua-nhi/735436/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.