*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cam Lâm cung.
Sau khi dùng qua bữa trưa, Chúc Vân Tuyên tựa người nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, đang lúc lờ mờ nửa tỉnh nửa mê thì đột nhiên nghe thấy được mấy thanh âm khóc than của bọn tiều thái giám xen lẫn tiếng quát tháo của Cao An bên ngoài điện: “Tang kỳ hoàng đế còn chưa xong, bệ hạ này nào cũng gánh vác đủ mọi chuyện khiến cả người mỏi mệt, vậy mà các ngươi còn vì chút chuyện nhỏ này mà ở đây ầm ĩ, quấy nhiễu bệ hạ, bộ các ngươi không muốn sống nữa sao? Còn không mau lui ra!”
Chúc Vân Tuyên nghe vậy chợt nhíu mày, mở hai mắt ra lên tiếng nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Mau vào hết đi.”
Một lát sau, hắn nhìn thấy Cao An dẫn bảy tám tên thiếu giám khóc đỏ cả mặt đi vào, sau đó bắt đầu quỳ xuống thỉnh tội: “Mong bệ hạ thứ tội, nhưng kẻ này không hiểu phép tắc làm phiền ngài rồi, nô tài bây giờ sẽ đưa bọn họ ra ngoài chịu phạt.”
Chúc Vân Tuyên nhìn lướt qua đám người quỳ trên đất, bọn họ đều là những vị thái giám cấp thấp theo bên cạnh từ lúc bản thân hắn còn trong điện Khải Tường: “Mau nói rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Các tiểu thái giám nằm rạp trên mặt đất cũng khóc lóc kể lể đủ điều, nói rằng đám người trong Cam Lâm cung này thật sự khinh người quá đáng! Bọn họ từ điện Khải Tường theo đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-hua-nhi/256359/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.