Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Khác với các ngôi chùa nguy nga rộng lớn, rường cột chạm trổ, Phổ Vân tự được thiết kế theo phong cách cổ xưa, u nhã thanh tịnh.
Trước lối vào là cánh cổng gỗ trăm năm tuổi, điện phật Di Lặc [1] và tòa phật đường bên trong được tu sửa ngăn nắp chỉnh tề, thấp thoáng dưới tán Tùng Bách là Tàng Kinh Các, bên trong lưu trữ rất nhiều kinh Phật sách cổ, tranh chữ quý hiếm, nhà chùa sợ gặp phải hỏa hoạn, còn xây thêm con hồ nhỏ cạnh lầu các, dẫn nước suối từ ngoài vào, vừa có thể phóng sinh, vừa có thể dập lửa.
Lệnh Dung và Hàn Dao dâng hương xong, tới bên hồ phóng sinh ngắm cảnh một lúc, lại vòng qua phía sau Tàng Kinh Các, nhìn khung cảnh rộng lớn phía xa xa.
Hàn Chập không lại đây quấy rầy, đứng cách đó không xa không gần, nhìn dòng chữ mờ ảo trên tấm bia trong góc hành lang.
Cơn gió mơn man tĩnh lặng, gần tới buổi trưa, có tiếng tụng kinh từ phật đường truyền đến.
Hàn Dao đùa nghịch với chiếc khăn tay, liếc nhìn cửa sổ Tàng Kinh Các, bỗng nhiên cười nói: "Tẩu đoán xem, Cao công tử ở chùa là vì muốn thỉnh cao tăng chỉ điểm tài nghệ, hay là vì Tàng Kinh Các này? Muội đoán là vì ngài ấy muốn quan sát tranh vẽ ở đây."
"Có khi là cả hai? Vốn ngài ấy cũng hay thích lên chùa."
"Ngài ấy vẽ tranh rất đẹp." Hàn Dao nhớ tới bức tranh vẽ ngôi chùa và lá phong đỏ vẫn chưa đưa cho Dương Trăn, chần chừ một lúc, nói: "Tẩu có thấy ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-co-nang/607881/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.