Edit: Quanh Beta: Quanh Lệnh Dung ở bên ngoài, cách căn phòng rất xa. Nhĩ lực của nàng không nhanh nhạy như Hàn Chập, hơn nữa nàng sợ Hàn Kính nghi ngờ, vậy nên chỉ dám đứng cạnh khung cửa sổ, nghe không rõ tiếng nói chuyện bên trọng. Nhưng nhớ lại dáng vẻ giận dữ vừa rồi của Hàn Chập, hình ảnh Đường Giải Ưu bị cứa cổ vẫn khiến nàng sợ hãi, mặc dù cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, nhưng không khí bên trong nặng nề, nàng không nhịn được đổ mồ hôi. Một lúc lâu sau, nàng nghe thấy Đường Giải Ưu hét lên, sau đó rầm một tiếng, cánh cửa lay động. Trái tim Lệnh Dung đập thình thịch, chờ một lát, mới thấy cửa mở ra. Hàn Chập vẫn lạnh lùng như trước, nhưng không còn tức giận như vừa rồi, lại vô hình khiến người ta hoảng loạn không yên. Ánh mắt hắn đảo bốn phía, thấy Lệnh Dung đứng rất xa, liền chậm rãi đi tới. Khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt sâu không thấy đáy, tay trái giấu trong ống tay áo, tay phải lộ ra, dưới ánh mặt trời, có thể thấy rõ gân xanh. Khí thế quá mức đáng sợ, Lệnh Dung tâm thần không yên, mở to hai mắt nhìn hắn, không dám gọi hai tiếng “Phu quân”. “Đi.” Hàn Chập dừng bước, cùng nàng rời đi. Lệnh Dung không biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng với cách làm của Hàn gia và tính tình của Hàn Chập, nói vậy chắc hẳn Đường Giải Ưu lành ít dữ nhiều. Hàn Kính vẫn chưa ra ngoài, bên trong không hề có động tĩnh, nói vậy chắc tâm tình của vị kia đang không tốt. Lệnh Dung không dám đứng đây, vô duyên vô cớ để Hàn Kính chướng mắt, theo sau Hàn Chập, nhanh chóng rời đi. Ra khỏi hậu viện, dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, Đường Đôn đứng bên ngoài cửa viện, vẻ mặt lo lắng. Thấy Hàn Chập, hắn vội chắp tay hành lễ, “Đại nhân”. Hàn Chập lạnh lùng nhìn, giọng điệu không tốt, “Chuyện gì?” “Chuyện lão thái gia phân phó, thuộc hạ đã làm xong, nhưng người vẫn ở bên trong, thuộc hạ đứng đây chờ.” Mặc dù Đường Đôn thuộc Cẩm Y Vệ, nhưng là một tay Hàn Kính nâng đỡ, cũng thường xuyên làm theo lệnh Hàn Kính. Nhìn thấy Hàn Chập, hắn cúi đầu kính sợ, không dám nhiều lời. Hàn Chập vuốt cằm, bảo hắn chờ ngoài thư phòng. Đường Đôn tuân mệnh, hành lễ rời đi.
Gió nóng thổi qua con hẻm, khiến lòng người càng thêm phiền muộn, Hàn Chập thấy Lệnh Dung cách sau hắn hai bước, nàng nhìn Đường Đôn, ánh mắt kì lạ. Động tĩnh vừa rồi, chắc chắn nàng nghe thấy, khuôn mặt diễm lệ có phần hoảng hốt, bả vai rụt lại, giống như đang né tránh. Ánh mắt Hàn Chập ngừng lại, nói: “Về Ngân Quang viện trước đi.” “Ừm.” Lệnh Dung ngẩng đầu, dò xét, “Phu quân có sao không?” “Không sao.” Hàn Chập muốn vỗ vai trấn an nàng, nhưng cánh tay lại cứng đờ, chỉ nói: “Nếu không có chuyện gì quan trọng, hôm nay không cần tới Khánh Viễn Đường.” “Vâng.” Lệnh Dung vuốt cằm, lo lắng nhìn Hàn Chập, nhưng cũng không dám ở lại. . . . Trở về Ngân Quang Viện, Lệnh Dung bế Nhĩ Đóa vào lòng, thất thần ngồi dưới bóng cây. Không lâu sau, Tống cô cô vội vàng trở về, cúi sát bên tai Lệnh Dung, thấp giọng kể lại, vừa rồi bà tới Khánh Viễn Đường dâng lễ, nghe bên kia nói Đường Giải Ưu một mình đi dạo quanh hậu viện, có lẽ do quá mức thương tâm, không biết sao trượt chân xuống nước chết đuối. Phu nhân đã an bài người chuẩn bị hậu sự, trong phủ liên tiếp gặp chuyện không may, bầu không khí vô cùng nặng nề. Lệnh Dung nghe thấy thế, không hề cảm giác bất ngờ, nhớ tới âm thanh khung cửa sổ kịch liệt chấn động, đầu ngón tay run nhè nhẹ. Nàng không nhiều lời, ôm Nhĩ Đóa quay về viện, ngồi ở bên trong, ngay cả cửa cũng không muốn ra. Đường Giải Ưu được Hàn Kính yêu thương, lúc ấy chắc chắn bị Hàn Chập tức giận, đích thân xử lý. Hàn Chập bảo nàng ở Ngân Quang viện, không được xuất môn, đương nhiên sợ nàng rơi vào tay lão thái gia, lão thái gia đau thương vì mất ngoại tôn nữ, đương nhiên sẽ giận chó đánh mèo, gây thêm phiền toái. Từ khi nàng gả vào Hàn phủ liền không hợp với Đường Giải Ưu, ba bốn lần gặp nạn, đương nhiên nàng chán ghét nàng ta, nhưng nàng e ngại Hàn Kính, vì bảo toàn tính mạng.... chưa hề trực tiếp tranh đấu. Ban đầu nàng và Hàn Chập rạch ròi, cho dù biết Đường Giải Ưu thích Hàn Chập, nàng cũng không cảm thấy gì quá lớn. Nhưng sau này hai người có cảm tình, nàng muốn ở bên Hàn Chập, nhìn thấy biểu muội luôn nhớ thương trượng phu của mình, đương nhiên trong lòng không thoải mái. Luận tư tâm, quả thật Lệnh Dung ngóng trông Đường Giải Ưu cách Hàn Chập càng xa càng tốt, nhưng nàng vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ. Cho tới khi Đường Giải Ưu liên lụy thiếu phu nhân Bùi gia, sau xúi giục phụ tử Hàn Chinh bất hòa, khiến tình cảnh của Hàn Chập trở nên gian nan, nàng vô cùng tức giận. Mà nay Đường Giải Ưu đã chết, nàng không cảm thấy thỏa mãn, chỉ thấy vừa đáng thương vừa đáng giận. Lòng nàng ngổn ngang, triệu Tống cô cô và Khương cô cô tới, chỉ nói Khánh Viễn Đường rối ren, bảo hai bà quản chặt nha hoàn Ngân Quang viện, tuyệt đối không được qua bên kia làm phiền. Nàng ôm Nhĩ Đóa suốt cả buổi chiều, lúc sau tinh thần mới khá hơn, dặn Hồng Lăng làm bữa cơm chiều thanh đạm chút. Buổi chiều Hàn Chập trở về, khuôn mặt nghiêm nghị khiến người ta sợ hãi đã phai nhạt đi rất nhiều.
Lệnh Dung không dám đề cập Khánh Viễn Đường, đứng dậy đón chào như thường. Hàn Chập thấy nàng ôm Nhĩ Đóa lông xù vào lòng, ánh mắt dịu dàng hơn, tự mình vào dục phòng, hơn nửa ngày mới đi ra dùng cơm. Tất cả đồ ăn đều làm theo ý Lệnh Dung, hôm nay nắng nóng, hơn nữa Hàn Chập đang tức giận, sợ hắn ăn uống không ngon, nàng chọn mấy món thanh đạm, chút măng trộn khai vị, đồ ăn bày đẹp mắt, vô cùng vừa miệng, chè sen ngọt ngào khoan khoái, Hàn Chập ăn không ít. Sau khi ăn xong, Hàn Chập tới thư phòng xử lí chút chuyện của Cẩm Y Vệ, lúc quay về đã là giờ Tý (11h-1h sáng). Ban ngày Lệnh Dung hoảng sợ, mơ màng ngủ, nửa mê nửa tỉnh, bỗng thấy tẩm y sột soạt, mở mắt ra, khàn giọng hô “Phu quân đã về”. Nàng cảm thấy khát nước, đôi mắt díu lại, chậm chạp ngồi dậy, tóc đen xõa tung trên vai, muốn đi xuống uống nước. Hàn Chập đè nàng lại, tự mình rót nước cho nàng. Lệnh Dung uống xong, trả lại cho hắn. Hàn Chập cất chén trà, tắt ngọn đèn dầu, nằm ở trên giường, vươn tay ôm Lệnh Dung vào lòng. Hai má mềm mại áp vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hơi thở nhẹ nhàng, phập phồng dưới lớp tẩm y. Nàng vươn tay ôm lấy hông hắn, mặc dù không nói lời nào, nhưng lại ôm hắn rất chặt. Động tác này khác hẳn ngày thường, một lúc lâu sau, Hàn Chập thấp giọng hỏi: “Sợ hãi?” “Có hơi.” Lệnh Dung thành thật, “Sợ gặp phải ác mộng, không dám ngủ say.” Hàn Chập cúi đầu, nương theo ánh trăng, thấy khuôn mặt nàng gần trong gang tấc, hai mắt khép lại, lông mi run rẩy. Ở Tĩnh Trữ Hầu phủ, tiểu cô nương được nuông chiều sủng ái, từ trước tới nay vẫn luôn quen sống an ổn. Sau này gặp nạn, ban đêm nàng không thể ngủ ngon, thường xuyên tỉnh giấc. Bởi vì có danh khắc thê, nàng luôn sợ hãi hắn, thường xuyên tránh mặt, không dám lại gần, xảy ra chuyện hôm nay, phu quân của nàng tự mình xuống tay. Lúc ấy hắn thịnh nộ giận dữ, bị nàng nhìn thấy, sao có thể không sợ hãi? Hàn Chập nhìn nàng, trái tim sắt đá dần mềm xuống. Người trong lòng ngủ say, hai tay vẫn ôm chặt lấy hông hắn. Đêm khuya, Hàn Chập vén chăn, nửa quỳ trên giường, để Lệnh Dung nằm xuống, hắn nằm cạnh nàng, phu thê mặt đối mặt. Bỗng nhiên nàng hơi cuộn mình, không tự giác chui vào lòng hắn, Hàn Chập ôm chặt nàng, khẽ hôn lên hàng mi. “Đừng sợ, ta ở đây.” Giọng nói trầm thấp, ôn hòa hiền hậu, vốn Lệnh Dung còn tâm thần không yên, nay lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]