Chương trước
Chương sau
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Lúc Lệnh Dung tỉnh lại, giường đã trống không.
Lò sưởi ấm áp trong giấc mộng biến mất, bụng vẫn ê ẩm đau, nàng vừa nằm vừa nghĩ, có khi nào là do ăn uống linh tinh. Bỗng nhiên nàng nghĩ tới một chuyện vô cùng đáng sợ, sắc mặt tối lại. Lệnh Dung vừa mới bật dậy, chỉ thấy cửa phòng mở ra, Hàn Chập đi vào, nàng vội đắp chăn lên người.
"Tỉnh rồi à?" Hàn Chập ngồi cạnh bàn, sắc mặt có phần kì lạ, "Tối hôm qua cảm lạnh?"
"Đỡ hơn rồi, đa tạ phu quân." Lệnh Dung trả lời, lại nhỏ giọng hỏi, "Phu quân có thể gọi nữ tiểu nhị tới đây không?"
Hàn Chập lo lắng nói, "Đợi tiểu nhị bưng cháo lên, nàng nhớ ăn lót dạ. Bao giờ hồi phủ ta sẽ mời lang trung tới khám cho nàng." Nói xong, hắn thấy Lệnh Dung vẫn ngồi trên giường, dáng vẻ thẹn thùng, hắn chợt hiểu ra, vội đi ra ngoài gọi nữ tiểu nhị. Thấy nàng vẫn xấu hổ nhìn hắn, hắn đành phải ra ngoài luyện quyền cước.
Sáng sớm, gió nhẹ thổi, phía trước nhà trọ là đường lớn, phía sau lại là cảnh núi non, sương mù dày đặc. Hắn dõi mắt nhìn ra xa, rừng núi xanh biếc, mây bồng bềnh trôi, mặt trời chiếu sáng vùng ngoại ô, tươi mát trong lành.
Hắn thở sâu, bỗng nhiên nhớ tới cảnh sáng nay hai người ôm nhau ngủ, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Trong phòng, Lệnh Dung lại không hề cảm thấy vui mừng...
Đột nhiên đau bụng khiến nàng nhớ tới chuyện kiếp trước. Suốt một năm qua nàng chưa từng có nguyệt sự, vậy nên mới có thể quên mất, lúc xốc chăn lên, thấy bên dưới vẫn còn sạch sẽ, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy đã từng trải qua nguyệt sự, nhưng hiện giờ một thân một mình bên ngoài, tối hôm qua lại điên cuồng cưỡi ngựa, gặp phải gió lạnh, giờ phút này đầu óc choáng váng, bụng ê ẩm đau, bệnh lại tới nhanh như núi lở. Nàng chỉ cảm thấy cả người suy yếu, không còn chút sức lực.
Chờ nữ tiểu nhị tới đây, nàng nhờ nàng ta mua đai nguyệt sự [1], nàng tự vào trong thay đồ, thấy trung y vẫn còn sạch sẽ, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng với tình trạng này, đương nhiên là không thể cưỡi ngựa về phủ.
Lệnh Dung lau rửa sơ qua, búi tóc đơn giản, cũng không đeo trang sức, khoác áo choàng lên người, lấy mũ che khuất khuôn mặt.
Ra cửa, nàng thấy Hàn Chập khoanh tay đứng ở hành lang, dáng người cao thẳng, đang ngắm cảnh rừng núi.
Loading...
"Phu quân." Nàng tới trước mặt hắn, giọng yếu ớt, "Ta không cưỡi ngựa được, có thể tìm xe ngựa giúp ta được không?"
"Thân thể không thoải mái?" Hàn Chập nghiêng đầu, chỉ thấy đôi mắt nàng không còn sáng ngời như ngày thường. Hắn bảo tiểu nhị tìm một chiếc xe ngựa thoải mái, dìu nàng về phòng, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng lời xin lỗi lại không nói ra thành lời, đành phải tự mình cầm bát cháo, bón từng miếng cho nàng. Chờ nàng ăn xong, hắn đỡ nàng xuống lầu, lên xe hồi phủ.
Cả người Lệnh Dung không thoải mái, vào xe xong liền dựa vào trong góc, cả người lười biếng.
Mặc dù ngày hè ấm áp, nhưng sáng sớm vẫn có gió lạnh, Hàn Chập thấy nàng mệt mỏi, cũng không quấy rầy, trải chiếc chăn vừa mới mua lên người nàng. Thấy nàng tủi thân ngồi trong góc, hắn dịch người lại gần, để nàng dựa vào người hắn.
Tư thế này rất thoải mái, Lệnh Dung cuộn tròn thân mình, thấy Hàn Chập nắm tay nàng, nàng tức giận rụt lại.
Đúng là đầu sỏ gây ra mọi chuyện!
. . .
Lúc trở về, mặt trời đã lên cao.
Tối hôm qua Lệnh Dung một đi không trở về, Khương cô cô tới thư phòng tìm hiểu, mới biết Lệnh Dung đuổi theo Hàn Chập ra phủ, trong lòng vô cùng sốt ruột. Không biết Dương thị nghe được tin tức này ở đâu, sáng sớm phái người tới hỏi, biết được cả hai một đêm không về, bà vô cùng lo lắng, tới Ngân Quang viện tra hỏi.
Nghe nói hai người hồi phủ, bà vội ra đón.
Hàn Chập đỡ Lệnh Dung vào, thấy bà thì vô cùng bất ngờ, "Sao mẫu thân lại tới đây?"
"Tới xem hai người các con làm trò gì!" Dương thị nhíu mày, thấy Lệnh Dung đi đứng loạng choạng, sắc mắt tái nhợt, bà vội cầm tay nàng.
Lệnh Dung thừa cơ buông tay Hàn Chập, thấy Dương thị lo lắng, oan ức từ tối hôm qua đến giờ trào dâng, đôi mắt nàng đỏ bừng, yếu ớt nói: "Khiến mẫu thân lo lắng, là Lệnh Dung không phải."
"Không trách con." Dương thị nhẹ nhàng an ủi, "Thân thể không thoải mái à?"
"Vâng. Tối hôm qua nhiễm lạnh, với cả..." Lệnh Dung cúi đầu, xoa bụng, thấp giọng nói: "Nơi này đau."
Dương thị hiểu ý, vội bảo Khương cô cô thỉnh lang trung, dặn Tống cô cô nấu canh gừng, thấy Hàn Chập ở phía sau, bà nhíu mày nói: "Thân thể nó không khỏe, sao có thể đi đường xa, con làm phu quân kiểu gì vậy, tại sao không hề quan tâm nó! Mẫu thân vẫn chưa tính sổ chuyện tối qua, nếu không có chuyện quan trọng, con ở lại đây đã, mẫu thân phải xử lí con!"
Hàn Chập vội đáp ứng, đi vào trong phòng, chờ lang trung bắt mạch xong, hắn mới yên tâm.
"Chuyện tối qua là sao?" Dương thị nắm tay Lệnh Dung, làm chủ cho nàng, "Ở ngoài con cường thế như thế nào, mẫu thân không quan tâm, nhưng Lệnh Dung là thê tử của con, nếu đã kết thành phu thê, có chuyện thì phải bình tĩnh giải quyết, không được nghiêm mặt quát tháo nàng, con biết chưa? Chuyện ở thư phòng, ta đã nghe Thẩm cô cô bẩm báo lại rồi, chỉ là nói mấy câu, sao có thể chậm trễ chuyện của con? Tại sao Lệnh Dung lại bị bệnh, còn chẳng phải do thái độ của con dọa Lệnh Dung sợ sao, nó mới vội vàng đuổi theo, bị nhiễm phong hàn!"
Bà trách mắng nhưng không hề đề cập tới nội tình, chỉ nói thái độ cư xử của Hàn Chập không đúng, không hề có chút thiên vị.
Oan ức của Lệnh Dung coi như được xả, nàng cắn môi, nhìn về phía Hàn Chập.
Bình thường Hàn Chập là người quyền cao chức trọng, nhưng ở trước mặt Dương thị, hắn như lão hổ cụp đuôi.
Hắn khom người, yên lặng nhận trách mắng.
Chuyện tối qua, quả thực hắn là người sai trước, không thể chối cãi.
Ở trong phòng tắm, hắn vô cớ tức giận, tuy phải ra ngoài làm công chuyện, nhưng nghĩ lại, tất cả chỉ là lấy cớ trốn tránh... khác hẳn với Hàn Chập quyết đoán lanh lẹ, hắn trở nên tầm thường.
Hắn liếc mắt nhìn Dương thị, rồi lại nhìn sang Lệnh Dung, chỉ thấy mắt nàng đỏ hồng, mặc tẩm y mỏng manh, mái tóc xõa tung, hai má tái nhợt, cắn nhẹ môi dưới, tủi thân nhìn hắn, tự dưng khiến hắn nhớ tới con thỏ Nhĩ Đóa nuôi trong sương phòng, nhìn nhu thuận dễ thương, lúc mất hứng cũng sẽ cắn người.
Hàn Chập cúi đầu, khom người nhận sai, "Là con sai."
Dương thị trừng mắt nhìn hắn, có hơi ngoài ý muốn.
Nuôi nấng hắn hai mươi năm, tính tình hắn như thế nào, người làm mẫu thân như bà rõ ràng nhất. Sau khi hắn xuất ngũ, tuy tính tình ngày càng lạnh lùng, nhưng làm việc rất đúng mực, rất ít khi chọc cho Hàn Dao khóc. Những lúc bà trách cứ hắn, mặc dù Hàn Chập nguyện ý sửa sai, nhưng không bao giờ chịu nhận lỗi.
Lần này nhận lỗi rất nhanh, khiến tất cả những lời trách cứ của bà đều nghẹn trong họng.
Dương thị hừ một tiếng, "Rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì?"
Cuối cùng cũng đề cập tới chuyện chính, Hàn Chập nghiêm mặt, nói: "Có người vu oan Lệnh Dung, con nhất thời hiểu lầm, mới khiến nàng oan ức." Hắn tạm thời không đề cập bức tranh mỹ nhân Đường Đôn mang về, chỉ nói tới tờ giấy hoa đào, đưa bức thư kia cho Dương thị, sắc mặt tối lại, "Là con sơ ý, hiểu nhầm đây là chữ viết của Lệnh Dung, trong lúc tức giận không điều tra rõ. Mà nay đã hóa giải hiểu lầm, con sẽ tra rõ mọi chuyện!"
Dương thị cầm lấy bức thư kia, nhìn qua cũng không thấy manh mối gì.
Nhưng Hàn Chập đã tin tưởng, vậy đây chắc chắn là bức thư giả mạo.
Vốn là thiên kim Hầu phủ, lại quán xuyến sự vụ trong phủ suốt bao năm, đương nhiên Dương thị không phải người hiền lành, bà nhìn kĩ bức thư, nghiêm giọng nói: "Trong phủ đâu có mấy ai có thể giả mạo chữ viết của Lệnh Dung. Bình thường thì không sao, nhưng một khi đã vươn tay tới Ngân Quang viện, lại có tâm tư hiểm độc như vậy, tuyệt đối không thể tha thứ!"
"Bức thư kia do một nha hoàn làm rơi, để con triệu nàng ta tới hỏi, nhất định là có thể tra rõ."
Hàn Chập khom người, lạnh lùng nói.
Hắn là người đứng đầu Cẩm Y Vệ, tâm ngoan thủ lạt, người cứng cỏi cỡ nào cũng chịu thua trong tay hắn, huống chi đây chỉ là chuyện nhỏ, đương nhiên không mất nhiều thời gian.
Dương thị lại khoát tay, "Việc này cứ để mẫu thân điều tra. Sau khi hỏi rõ mọi chuyện, mẫu thân sẽ bẩm báo lại cho lão thái gia, để lão nhân gia tự xử trí. Chuyện này con đừng nhúng tay, tất cả đã có mẫu thân. Con chỉ cần nhớ kĩ, Lệnh Dung là thê tử con dùng tam môi lục sính cưới về, là tiểu thư được Hầu phủ nâng niu cưng chiều. Lệnh Dung vẫn còn nhỏ, đã cùng nhau sống chung, con phải thu liễm tính tình cho ta."
Hàn Chập vuốt cằm đồng ý, không phản bác.
Đây chỉ là chuyện nhỏ, một khi Dương thị ra tay, đương nhiên là có thể tra rõ. Ngược lại nếu hắn nhúng tay, sẽ khiến lão thái gia nghi ngờ, giận chó đánh mèo. Vốn chỉ có tờ giấy hoa đào và bức tranh mỹ nhân, nhưng lúc đó Đường Đôn còn vội vàng thỉnh hắn xuất kinh, khi đấy hắn đang rối bời, lại phải phá án, không hề nghĩ nhiều, mà nay ngẫm lại, chắc chắn có điểm kì quặc.
Tranh đấu trong hậu viện chỉ là chuyện nhỏ, nhưng một khi đã dính dáng tới Cẩm Y Vệ, nội ứng ngoại hợp, chứng tỏ kẻ đứng sau chuyện này có thân phận rất lớn!
Hàn Chập ngẫm nghĩ, bỗng nhiên thấy Dương thị vỗ tay Lệnh Dung, đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Việc này cứ để mẫu thân lo liệu, con không phải lo lắng, an tâm dưỡng bệnh cho tốt. Con chợp mắt một chút đi, ta chuẩn bị đồ ăn cho con."
"Để con." Hàn Chập nói.
"Con?" Dương thị kinh ngạc.
Hàn Chập vuốt cằm, "Để con". Dứt lời, hắn liếc nhìn Lệnh Dung, không nói thêm nữa, đi vào gian bếp.
. . .
Trong Ngân Quang viện, Dương thị và Hàn Chập rời đi, Khương cô cô tạm thời đi lấy khẩu cung, chỉ có Tống cô cô, Sơn Trà, Hồng Lăng tiến vào, nấu canh gừng cho Lệnh Dung, bỏ thêm chút than vào lò sưởi. Bên ngoài mang thuốc tới, Lệnh Dung liền uống hết, sau đó vào nội gian thay xiêm y, quả nhiên là nguyệt sự tới, nàng bảo Tống cô cô lấy thêm đai nguyệt sự, nàng thay xong mới tạm gọi là ổn thỏa.
Lệnh Dung mệt mỏi, ăn miếng mứt hoa quả cho đỡ đắng, sau đó nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Nỗi sợ hãi và uất ức tối qua dần tiêu tan, đặt lò sưởi lên bụng, nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, trong đầu không khỏi nghĩ tới chuyện xưa...
Từ khi còn là cô nương cho tới khi xuất giá, chờ đợi nàng chính là thân phận chính thê của Hàn Chập, còn phải đương đầu với bí mật của Hàn gia, lại không nghĩ tới, nàng có thể gặp được bà mẫu tốt như Dương thị.
Kiếp trước gả cho Tống Trọng Quang, tuy có Tống Kiến Xuân hết lòng yêu thương, nhưng ông cũng có sự vụ riêng, chuyện hậu viện khó có thể chu toàn. Trước kia Nguyễn thị đối xử với nàng rất tốt, nhưng từ khi Tĩnh Trữ Hầu phủ bị lưu đày, thái độ của bà thay đổi, lúc thì lạnh nhạt với Tống Kiến Xuân, lúc lại châm ngòi ly gián nàng với Tống Trọng Quang. Biết bao nhiều vấn đề, chỉ có mình nàng chống đỡ.
Dương thị lại hoàn toàn khác.
Mặc dù xông vào đầm rồng hang hổ, lão thái gia và thái phu nhân không thích nàng, nhưng Dương thị lại vô cùng quan tâm, đối xử với nàng giống hệt như với Hàn Dao. Vừa rồi nàng nhịn đau hồi phủ, bà quan tâm lo lắng không khác gì mẫu thân, khiến cho nàng cảm thấy mình như đang ở Tiêu viên, suýt nữa bật khóc. Chuyện tối qua, mặc dù Dương thị không biết nội tình, nhưng lại không hề trách nàng nửa câu. Ngay cả chuyện vu oan, nàng không muốn làm lớn, Dương thị lại thay nàng làm chủ, còn nói nàng ở Hầu phu cũng được phụ mẫu thương yêu, Hàn Chập phải đối xử tốt với nàng.
Hiếm có bà mẫu nào lại tri âm tri kỉ như vậy.
Vừa nhiễm phong hàn, vừa có nguyệt sự, giờ phút này tinh thần của nàng vô cùng yếu ớt, hốc mắt bỗng nhiên ướt ướt, nước mắt khẽ rơi, thấm đẫm chăn bông.
Lệnh Dung ôm chặt lò sưởi, rụt đầu vào tẩm y, hít mũi, dần ngủ say.
Lúc Hàn Chập mang hộp thức ăn vào, thấy nàng nghiêng người nằm, vô cùng an tĩnh.
Đến gần, chỉ thấy chiếc gối ẩm ướt, mắt nàng sưng đỏ, vẫn còn lưu lại giọt nước mắt.
Nàng khóc?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.