Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Hàn Chập khẽ nhếch môi, dời mắt đi, đứng dậy để lại sách vào giá, thuận miệng hỏi, "Buổi tối hôm đó có sợ không?"
"Có một chút." Lệnh Dung không dám giấu diếm sự nhát gan của mình, "Lúc ấy ta vừa lo vừa sợ, thầm nghĩ muốn bảo toàn mạng cho tốt, nhưng khi về phủ nghỉ ngơi, lúc tỉnh dậy, lại cảm thấy tay chân run rẩy. Đã lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, mấy ngày qua đều gặp ác mộng, trong mơ đều thấy mình rơi xuống sông, thỉnh thoảng nghĩ lại mà kinh hãi. Nếu người kia bắn lén trúng ta, chỉ sợ ta sẽ chết."
Dù đã qua vài ngày, nhưng nhớ tới cảm giác mũi tên lạnh lẽo lướt qua chóp mũi, vẫn khiến nàng kinh hồn táng đảm, khiến nàng không khỏi nhớ tới mũi tên bắn vào trán nàng ở kiếp trước.
Hàn Chập đã nhìn chết chóc nhiều thành quen, không nghĩ tới nàng lại sợ như vậy, giọng hơi trầm xuống, có chút áy náy, "Đêm đó là ta sơ xuất, liên lụy tới nàng.
"Nhưng phu quân cũng cứu mạng ta." Lệnh Dung nghiêng mặt, mỉm cười.
Hàn Chập liếc mắt nhìn nàng, dung mạo vẫn diễm lệ như trước, đôi mắt ngập nước có thần nhưng hơi run rẩy, kẻ cả nụ cười kia cũng có chút miễn cưỡng, lại trải qua mấy đêm ác mộng, chưa nghỉ ngơi cho tốt.
Hắn lấy một quyển sách khác, "Mấy ngày qua chắc nàng rất bận?"
"Cũng không hẳn."
Hàn Chập "Ồ" một tiếng.
Sau khi tỉnh dậy, hắn cũng không còn hôn mê nữa, người ngoài vào đây thăm, hắn đều nhận ra. Nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-co-nang/607799/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.