Chương trước
Chương sau
Vẫn như mọi khi, rãnh rỗi là liền say xỉn...
Cố Minh Châu đi loạng choạng về căn hộ của mình. Vừa bước vào trong thì liền cảm nhận được một mùi hương quen thuộc. Hơi ấm trên giường còn chưa hết. Cô mơ màng mĩm cười, xoay người dậy, nằm nhìn hai bức tranh trên tường..
Tên khốn kiếp nhà anh, không biết nói một lời xin lỗi, lớn như thế rồi mà đối mặt với tình cảm lại cực ngốc Cố Minh Châu lẫm bẫm xong chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ cô mơ thấy một yêu tinh, đè mình hôn xuống, nụ hôn thật nóng bỗng và triền miên khiến cô khó thở đến sắp đi tong luôn.
Um... Từ từ A Mãnh... A là tiểu Lang à Cố Minh Châu thở hòng hộc rồi lại ngủ tiếp đi. Sói bên cạnh mà không có phòng bị gì..
Xin lỗi.. Là anh sai.. Anh nhớ ra rồi.. một giọng nam trong đêm thật nhẹ nhàng như làn gió. Anh nói anh nhớ ra rồi...
Cô nghe gì đó nhưng lại không rõ những lời thì thầm bên tai đó là gì .
Khi thức dậy soi gương, Cố Minh Châu có thể khẳng định , có một loại người khi mơ cũng có thể tự cắn môi mình, trong số những người đó có cô.
A.. Sợ chính mình
[...]
Mọi việc diễn ra nhàm chán được vài ngày. Người bên tòa nhà bên kia bị sock tâm lý lâu vậy sao ? Tới giờ vẫn không biết lếch xác qua xin lỗi. Việc này cũng cần người dạy nữa à. Anh sắp mất vợ tới nơi rồi đó tên ngốc. Cố Minh Châu hậm hực quăng cả cây bút đi.
Lục Tư Phiên dùng hình dạng của Đế Vân Mãnh đến phát nghiện luôn rồi. Anh ta nghênh ngang đi lên toà nhà dưới ánh nhìn của nhiều người.

Đúng là xung quanh Cố tổng toàn là cực phẩm.. Nhân viên đi ngang nhìn thấy nói với nhau.
Cô bên cạnh đáp lại : Lúc thì cô ấy đi với Lục thiếu, lúc thì Chu thiếu, hôm nay lại đổi một người mới chất lượng hoàn toàn cao hơn..
Người này hình như được báo chí chụp tung tin là người tình công khai, nhưng đợt trước tôi nghe đồn từ phía giới thượng lưu thì Cố tổng của chúng ta được họ Tưởng chóng lưng đó một nhân viên khác cũng nhiều chuyện bổ sung.
Thôi đừng quá tò mò, nguy hiểm lắm, làm việc thôi
Ừm
Nghe đến chất lượng cao hơn, Lục Tư Phiên liền mặt đen thui. Hắn cho mà biết cấp thần tiên hắn chưa up date kịp thôi nhé. Lần sau phải đem Lục Tư Phiên đi phẫu thuật thẩm mỹ một phen mới được.
Hừ
[...]
Buổi trưa Cố Minh Châu miễn cưỡng đi ăn với tên diễn tới phát cuồng này..
Tiểu Châu, cô vui lên tí đi có được không ? Lục Tư Phiên cắt cắt miếng beefsteak nhìn cô.
Khi nào thì mới thoát vai Cố Minh Châu hỏi lại, nhìn cái gương mặt A Mãnh nhà cô bị đem ra đùa thật cmn muốn đánh người...máy ... mà.
Thì khi cô làm lành với tên xinh đẹp chứ sao Chẳng phải hắn đang làm một nghĩa vụ cao đẹp thế sao... hì hì.. Thật ra thì cũng có ý chọc cho Tưởng Khởi tức chơi.. Niềm vui nhỏ, niềm vui nhỏ...
Cố Minh Châu hừ một cái cúi đầu ăn.. Nghĩ cô ngốc không nhìn ra mục đích chính à.
Lục Tư Phiên quét được gì đó thì liên tục đẩy đẩy tay cô..
Chuyện gì nữa đây... Cô khó chịu ngước lên thì nhém tí nữa phun hết cơm trong miệng mình ra . Yêu nghiệt nhà cô vác mặt đến tận đây làm gì ?
Lục Tư Phiên không thể thua khí thế, liền bật chế độ Đế Vân Mãnh online nhập vai...
Anh đang cản trở bữa ăn của tôi cùng cô ấy A Mãnh giả lên tiếng..
Vậy à .. Tưởng Khởi cười đầy ý vị ngồi xuống, không khách sáo tí nào...
Lục Tư Phiên lúc này hơi có ý định rút lui tẩu thoát, tên này cười kiểu này đáng sợ quá :
Anh có ý gì ? giọng cố nén bình tĩnh...
Ý trên hành động, đến để ăn cùng Tiểu Châu Hắn lại nhìn thẳng Lục Tư Phiên, nhìn lên nhìn xuống như đã nhìn thấu gì đó...
Lục Tư Phiên nhìn ánh mắt đó mà cứ nghĩ đến mấy cái laze cắt sắt, giống như hắn sắp bị cắt ra từ miếng.. Nhìn đĩa beefsteak liền nuốt không trôi.
Anh có tư cách vẫn còn cầm cự được, chơi tới cùng, không nhìn vào mắt là được chứ gì..
Có Tưởng Khởi đáp
Lục Tư Phiên giơ cờ trắng : ... Tên tổng tài bá đạo này ở đâu đến vậy, mau đuổi hắn đi đi, sợ quá, bỏ diễn .
Cố Minh Châu vẫn cúi đầu ăn, sau đó cô ngước lên, lấy khăn lau miệng.. Cầm túi xách đứng lên :
Tôi ăn xong rồi, hai người cứ tự nhiên nói xong liền tiêu soái rời đi, bỏ lại hai tên đực nhìn nhau..
Anh ăn một mình anh đi.. Lục Tư Phiên cũng đứng dậy bỏ đi theo sau. Ông đâu có ngu mà ở lại đấu với tên biến thái này, nhìn vào mắt hắn thật đáng sợ. Đồ giả thì không nên chọi ngang với đồ thật, không sẽ rước thiệt về thân.
Tưởng Khởi thấy hai người kia bỏ đi, hắn ngồi dựa vào phía sau, khoanh tay nhìn theo mĩm cười lành lạnh.
Giả mạo cũng giống đấy
[...]
Tiểu Châu, cô có thấy tên Tưởng Khởi hôm nay khác với mọi khi không ? Hệ thống lật đật chạy theo hỏi
Ừa.. Thì sao ? Cô không nhìn hắn, nên không có phán đoán nhiều. Cố Minh Châu cũng hơi nghĩ ngợi.
Nếu cô không bận tâm thì thôi vậy !!
Lục Tư Phiên đi ra, Cố Minh Châu mới nhéo nhéo mi tâm. Đúng là hôm nay Tưởng Khởi khác với mọi khi, trên người hắn có một khí chất rất quen thuộc, quen thuộc đến độ, cô muốn bám lấy người ngay lập tức.
Hay là hắn ghen quá rồi hắc hoá luôn rồi, muốn học theo khí chất của Đế Vân Mãnh.
Không nghĩ nữa, thật phiền tâm mà
[...]
Đêm đó Cố Minh Châu cũng đi uống rượu cùng Chu Tề Bình. Đến khuya như mọi khi cô về đến nhà .
Mùi hương quen thuộc đó hôm nay vẫn có. Cố Minh Châu cười cười, có một vị trích tiên từng ghé qua làm ấm giường cho cô sao. Thật thoải mái à nha..
Trong mơ cô lại thấy một người nằm cạnh mình. Cô gác cằm lên vai người đó.
A Mãnh , ta nhớ chàng
Giọng nói bên cạnh lại vang lên nhẹ nhàng như gió ..
Um.. ta cũng rất nhớ nàng.. Tiểu Châu ta đã về bên nàng rồi đây .. Lần này hắn nói đã về bên cô..
Nếu thật như vậy thì tốt quá, đừng rời xa ta nữa..
Cố Minh Châu nói đến đây giọng như nghẹn lại. Cô khóc .. Cố Minh Châu mạnh mẽ cũng có lúc khóc trong vô thức..
Tim người nào đó đột nhiên thắt chặt lại.. Tay hắn vươn lên lau đi từng giọt nước mắt đi .
Không đi, kiếp này mãi bên nàng, cùng sống cùng chết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.