Đâu cần thời gian quen biết lâu dài, đâu cần cùng nhau trãi qua sống chết. Hợp tính thì thân thôi.
Chu Tề Bình lúc rãnh vẫn thường đến đón cô đi cùng, hắn vừa lái xe vừa tự nhiên hỏi :
Tiểu Châu này, cô dự định sẽ làm gì ? Có muốn quay lại đài truyền hình không ? Tôi có thể giúp cô..
Cám ơn Chu công tử, tiểu nữ đây còn muốn nghĩ ngơi một thời gian, nếu cần sẽ tìm anh, tôi không khách khí đâu, anh yên tâm cô cười hì hì.
Người nào đó cũng cười. Cô nhóc này nói gì cũng có thể làm anh vui vẻ cả.
Xe đậu lại ngay chung cư, như thường lệ cô đi xuống vẫy vẫy tay chào rồi tòn ten đi lên.
Hôm nay cô uống hơi nhiều nên bỏ quên túi xách trên xe Chu Tề Bình.
Hắn quay xe phóng đi một đoạn mới thấy nên liền quay lại.
Lấy điện thoại gọi xem cô lên chưa thì không ai bắt máy.
Chu Tề Bình đến trước cổng chung cư liền thấy một chiếc xe, nhiều người đàn ông khả nghi xuất hiện. Hắn có linh cảm bất an, sau đó nhìn thấy chiếc giày của Cố Minh Châu.
Chu Tề Bình nhanh xuống xe lao tới bọn họ :
Các người định làm gì ? Bắt cóc người phi pháp là tội rất nặng, mau thả người không tôi sẽ gọi cảnh sát..
Hắn vừa nói xong thì đám người bặm trợn đó lao ra liền tấn công ..
Các người.. các người biết tôi là ai không hả ..... A ... A...
Hai người đó đánh xong thì phóng lên xe mang Cố Minh Châu đi mất.
Chu Tề Bình chửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-chon-ta-ta-chon-nang/731102/chuong-45.html