Cố Minh Châu cuối cùng cũng tỉnh lại. Cô hỏi bác sĩ mình đã hôn mê bao lâu. Nhận được sự trả lời của bác sĩ
Tiểu thư, cô đã hôn mê hơn một tháng rồi
Cố Minh Châu trợn tròn mắt lập lại :
Hơn một tháng ? cô đã trãi qua năm cuộc đời khác nhau, suy nghĩ như một lão bà mà trên thực tế chỉ mới vỏn vẹn có một tháng.
Còn một vấn đề lớn nữa,Cố Minh Châu quay nhìn xung quanh, tuy rằng trước đây chưa từng phải nhập viện nghiêm trọng thế này, nhưng nhìn sơ cũng đủ biết đây là phòng Vip bệnh viện, cô trước giờ độc lai độc vãng, vậy ai là người đã trả mọi chi phí, chăm sóc cho đến khi cô tỉnh lại.
Vị bác sĩ khám cho cô xong, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ quan sát mọi phía liền hiểu ra :
Tiểu thư yên tâm mọi chi phí đã có người thanh toán, giờ cô có thể xuất viện rồi, không có vấn đề gì lớn nữa, vết thương cũng đã ổn định
Cố Minh Châu ngờ ngợ, là ai đã trả những khoản đó, có phải là người gây tai nạn cho cô không ?
Nhưng thật sự cô không tài nào nhớ lại được vụ tai nạn đêm đó, nó đến quá nhanh . Có thể lúc đó cũng do cô đang suy tư nhìn sao trời nên cũng một phần có lỗi trong chuyện này.
Nói thế nào thì cũng phải đi gặp những người đó một lần thì hơn.
Cố Minh Châu hỏi bác sĩ về danh tính của bọn họ. Các vị y tá hỗ trợ cô thông tin, nhưng tìm không thấy gì.
Xin lỗi vị tiểu thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-chon-ta-ta-chon-nang/731094/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.