Những ngày sau đó ở Kính Vương Phủ lại nhàm chán đến mức phát điên lên thật.
Ở đây không có sách thuật toán để cô xem, không ai đánh cờ cùng cô, bếp núc thì bọn hạ nhân không cho cô đụng đến. Cô đang muốn lên núi lại đây.. huhu
Hệ Thống thì đi đâu mất dạng, mấy hôm gần đây nó nói nó đi bảo trì với điều tra một số tư liệu gì đó nên không tán gẫu với cô.
Thế là Cố Minh Châu chỉ vui vẻ nhất là mỗi buổi trưa là đến xem Tứ Điện Hạ ngâm thuốc thôi.
Nói thẳng ra là đi ngắm body trai đẹp.
Ngày đầu thì người nào đó còn e ngại, những ngày sau giống như thành thói quen, Đế Vân Mãnh rất bình thường ngâm thuốc khi cô đứng bên cạnh.
Hôm nay trời trong xanh gió mát, hắn ngâm cả buổi trưa mà vẫn chưa thấy cô đến, Đế Vân Mãnh cố ý ngâm thêm tí nữa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng tên đạo nhân háo sắc đâu cả.
Hắn hồi lâu mới mặc trang phục chỉnh tề vào, vừa mặc vừa nghĩ có lẻ hôm nay cô sẽ không đến phối thuốc cho hắn. Đế Vân Mãnh lại cứ rất nôn nóng khó chịu, mắt cứ nhìn chầm chầm hướng cửa sổ. Đây có thể gọi là bệnh thích bị người ta nhìn lén không nhỉ. Hắn cũng biết mình đang có bệnh mà,nhưng dạo này lại thêm nhiều bệnh lạ.
Ta đến rồi đây, chàng ngồi suy tư gì thế ?
Đế Vân Mãnh nghe giọng cô, hắn nãy giờ đợi lâu đến sốt ruột, cứ tưởng cô lại không đến nữa. Vậy nếu cô không đến thật, hắn phải hạ mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-chon-ta-ta-chon-nang/256791/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.