Không nghi ngờ gì nữa, Trương Huyễn có thiên phú học võ, hắn có thể hiểu biết võ thuật sâu sắc hơn người bình thường, cho nên cái gọi là đao pháp và thứ mà hắn muốn học tuyệt đối không phải là chiêu thức mà là sức mạnh, cũng chính là cơ sở, là nền tảng của vô số mãnh tướng.
Quên mất chiêu thức, học được những tinh hoa trong cách xuất đao, thu đao, phòng ngự có trong đao pháp, thì dù thay đổi đến muôn lần bản chất vẫn không thay đổi, phải hiểu được rằng đao pháp là cái chết còn con người là sự sống, trên chiến trường thiên biến vạn hóa, chỉ cần nắm vững được những tinh hoa của đao pháp thì có thể tùy theo tình hình thực tế mà tùy cơ ứng biến.
Nhưng bất luận chiêu thức có thể biến hóa khôn lường như thế nào, nếu không có lực thì cũng như một cái cây không có rễ, nước không nguồn. Trương Huyễn đã nhận thức được điều này, nếu như hắn muốn trở thành một mãnh tướng giống như Vũ Văn Thành Đô, võ cổ là ngưỡng cửa mà hắn không thể không bước qua.
Nếu không thì, hắn chỉ là một tên lính đầu to hoặc là một võ sư lợi hại một chút mà thôi.
Hắn đã hoàn thành Trúc Cơ, muốn tiếp tục dịch cân nhưng lại không thể bắt tay vào làm, chứ đừng nói là tiếp tục tẩy tủy sâu thêm một tầng nữa.
Tuy nhiên viện khẩn cấp trước mắt bây giờ lại chính là túi tiền bên thắt lưng của hắn, nó đang ngày một ít đi. Đại trượng phu có thể một ngày không có quyền lực nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-chien-do/40926/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.