Đúng lúc này, Trương Huyễn bỗng nhiên ôm ngực té lăn trên đất, đau đớn cuộn tròn người lại, âm thanh yếu ớt nói:
- Lý công tử mau bỏ con cá xuống, con cá này có vấn đề.
Sắc mặt của Lý Mật trở nên dữ tợn hẳn lên, gã đứng lên một cước đá rơi chiến đao ở bên cạnh xuống, tay cầm dao găm từng bước đi lên trước.
- Tiểu tử thối, không ngờ đánh gục bảy tên thị vệ của ta, quả thật có chút thủ đoạn, nhưng đấu với Lý Mật ta, ngươi vẫn còn non nớt lắm.
- Ngươi… hạ độc ở trong cá rồi!
Trương Huyễn phẫn nộ trừng mắt với gã.
- Đương nhiên, Thất bộ đoạn trường tán (bảy bước đứt ruột chết),từng nghe nói đến chưa?
Lý Mật cười lạnh một tiếng nói:
- Ngươi cho rằng là ngươi cứu ta phải không? Không phải, ngươi đã phá hỏng kế dụ địch của ta, chẳng qua ta không so đo mà thôi, nhưng nếu như ngươi không chết, Lý Mật ta làm sao có thể an toàn. Xét thấy ngươi từng ra tay cứu ta, ngày này sang năm ta sẽ thắp một nén nhang cho ngươi.
Mới nói đến đây, Lý Mật đột nhiên ngây ngẩn cả người, chỉ thấy Trương Huyễn ngồi dậy, mở rộng tay trái về phía gã, trên bàn tay chính là một con cá chép nướng chín, hoàn chỉnh không sứt mẻ, nào đâu có dấu vết nếm qua. Trương Huyễn thản nhiên cười:
- Thật xin lỗi, thứ ta ăn là một con khác, khiến cho ngươi mất công rồi.
Lý Mật hét lớn một tiếng, múa may dao găm đâm về phía Trương Huyễn, Trương Huyễn giơ súng lên nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-chien-do/40919/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.