Đúng lúc này, phía trước chạy đến một đội quân mã, người đi đường sợ tới mức rối rít tránh lẹ về phía hai bên quan đạo. Trương Huyễn đã thấy rõ cờ xí giương lên của đội nhân mã này. Trên là cờ tam giác viền đen nền vàng thêu hai chữ đen 'Vũ Văn'. Đây hẳn là Vũ Văn Thuật đến rồi, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp.
Nhưng Trương Huyễn ngược lại không có ý tránh né, hắn lại rất muốn nhìn thử, Vũ Văn Thuật thấy được mình sẽ là vẻ mặt gì, hắn ngạo nghễ ghìm chặt chiến mã.
Một lát, gần trăm kỵ binh vây quanh Vũ Văn Thuật hăng hái chạy về phía này, Vũ Văn Thuật là muốn tới quân doanh thành đông. Ông ta mới ra khỏi thành, lại không nghĩ được vừa hay gặp được quân đội Trương Huyễn từ Hà Bắc sang.
Vũ Văn Thuật nhìn thoáng qua, nhìn thấy Trương Huyễn cưỡi ngựa ở bên đường. Ông ta lập tức sửng sốt, nửa ngày còn chưa khép miệng lại, người này như thế nào vẫn có thể sống xuất hiện ở Lạc Dương?
Trong lòng Vũ Văn Thuật bỗng nhiên căm tức một hồi, Trương Kim Xưng đúng là không có khả năng như vậy sao?
Trương Huyễn giục ngựa chậm rãi tiến lên, ở trên ngựa ôm quyền thi lễ:
- Ty chức Trương Huyễn tham kiến Đại tướng quân! Lần này khiến cho Vũ Văn đại tướng quân thất vọng rồi.
Lời Trương Huyễn nhanh chóng rất chậm, có loại ý nghĩa bên ngoài chỉ có giữa hai người bọn họ mới nghe hiểu được. Vũ Văn Thuật hừ thật mạnh một tiếng, trên mặt lộ ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-chien-do/2117299/quyen-1-chuong-140-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.