Trên tường thành, Trương Huyễn âm trầm nhìn chăm chú về đường chân trời hắc ám phía xa. Dưới ánh trăng, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng một con sông nhỏ hẹp và mảng lớn ruộng lúa vừa mới thu gặt, cùng với từng toà nhà chỉ còn lại đổ nát thê lương, nhưng ở chỗ xa hơn, một dải thô giống như dải băng màu đen chia giữa bầu trời đêm xanh đậm và đất đai màu đen, đó chính là đường chân trời.
- Tướng quân, vì sao chúng ta không trực tiếp phá vây xuôi nam?
Thẩm Quang chậm rãi đi tới bên cạnh Trương Huyễn đang nhìn chăm chú vào ruộng lúa nơi xa thấp giọng hỏi.
Trương Huyễn lắc đầu, giọng nói vô cùng trầm thấp xa vời:
- Phá vây chỉ là một bước cuối cùng. Không thể còn cách nào khác, ta chỉ muốn giảm bớt thương vong của binh sĩ đến mức thấp nhất. Nếu như chúng ta tuỳ tiện xuôi nam, rất có thể tiến vào vòng mai phục của loạn phỉ, có thể thương vong rất lớn. Chúng ta đều là công thần từ Cao Câu Ly trở về, ta không hy vọng các huynh đệ ngay cả niềm vui sướng phong thưởng cũng chưa hề nhấm nháp đã chết ở trong tay loạn phỉ, điều này không công bằng với bọn họ.
- Nhưng chiến đấu chống cự trong thành, rất dễ tổn thương đến người vô tội!
Trương Huyễn đã trầm mặc, ánh mắt trở bên càng thêm thâm trầm, thật lâu sau, hắn chậm rãi nói:
- Ta sẽ làm hết sức!
Đêm càng ngày càng sâu, đã sắp đến thời khắc canh một, nhưng ngoài thành không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-chien-do/2117291/quyen-1-chuong-134-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.