Chương trước
Chương sau
Giấy không gói được lửa, một tháng trước, đô đốc Quách Huyến U Châu theo thông lệ đến Lư gia thăm hỏi một lần, Lư Thận biết chân tướng Quách Huyến bị ám sát, không ngờ chính là Lư Minh Nguyệt gây nên.

Hơn nữa trong lời nói của Quách Huyến rất ẩn chứa, một số con cháu không ra gì của Lư gia cũng có tham gia, Lư Thận biết rất rõ Quách Huyến đang ám chỉ người con cháu không ra gì của Lư gia là ai.

Khi lão nghiêm khắc chất vấn, thứ tử Lư Nghi cuối cùng cũng thừa nhận, là gã âm thầm liên kết Lư Minh Nguyệt, nhưng người đứng phía sau sai khiến chính là Phó Đô Đốc La Nghệ.

Càng khiến Lư Thận khó có thể ngờ được, thứ tử Lư Nghi đã gia nhập Bột Hải Hội, ám sát Quách Huyến thật ra chính là Bột Hải Hội đứng sau lưng chủ đạo.

Chuyện này khiến Lư Thận nổi giận lôi đình, hung hăng đem Lư Nghi đánh một trận, cũng khai trừ hết quyền hành gia tộc của gã. Tuy Lư Thận đã gần bảy mươi tuổi, nhưng lão không thể không ra mặt, thay mặt con giàn xếp hậu quả nghiệm trọng của chuyện ám sát.

Lư Thận ý thức được những sai lầm mấy năm nay mình phạm phải, lão quá dung túng con thứ, khiến dã tâm hắn càng lớn, vì muốn cướp đoạt quyền lực gia tộc mà bất chấp hậu quả gia nhập Bột Hải Hội, sai lầm của Lư Nghi đã đi quá xa.

Tuy sự việc đã qua gần ba tháng, nhưng hậu quả của chuyện này lại đang dần dần lên men. Trưa hôm qua, Lư Thận nhận nhận được công hàm từ phủ đô đốc đưa tới, quân binh chiếm dụng khu đất thư viện của Lư Thị, hạ lệnh bọn họ trong ba ngày phải dọn đi, nếu không quân binh sẽ sang bằng thư viện.

Quách Huyến bắt đầu báo thù, Lư gia vốn không tìm được nơi nào có thể thay thế để xây dựng thư viện, ngoài việc tạm thời đóng cửa thư viện, ngoài việc phải giải tán ba ngàn sĩ tử, Lư Thận không nghĩ ra biện pháp nào khác.

Dù biết rằng danh tiếng Lư gia nổi tiếng khắp thiên hạ là nhờ vào sự giáo dục, một khi thư viện đóng cửa, là một đả kích rất lớn đối với uy danh Lư gia.

Vì thế Lư Thận sứt đầu mẻ trán, không còn cách nào khác. Lão chỉ có thể thỉnh cầu Quách Huyến buông tha Lư gia, nhưng tên Quách Huyến này ôm hận trong lòng, chỉ sợ rằng điều kiện gã yêu cầu Lư gia không thể chịu đựng được.

Lúc này, trưởng tôn Lư Khánh Nguyên ở ngoài bẩm báo:

- Khởi bẩm ông nội, Trương tướng quân đến rồi.

Tinh thần Lư Thận phấn chấn. vội vàng nói:

- Mau mau mời hắn vào.

Sở dĩ Lư Thận nghĩ đến Trương Huyễn, là vì chiều hôm qua khi lão đi phủ đô đốc thăm hỏi Quách Huyến vô tình được một binh lính nói cho lão biết, Quách Đô đốc đi thăm hỏi Trương tướng quân mới từ Liêu Đông trở về.

Tin này khiến Lư Thận rất kinh ngạc, lão chợt nhớ tới con trưởng Lư Trác từng nói với lão, Trương Huyễn đã từng cứu cháu gái Lư Thanh. Có lẽ Trương Huyễn có thể giúp Lư Thị nói hộ vài lời với Quách Huyến.

Đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng, cho dù là một gốc rơm rạ, Lư Thận cũng muốn nắm lấy.

Cửa mở ra, Lư Khánh Nguyên dẫn Trương Huyễn từ bên ngoài đi vào. Trương Huyễn bước lên cuối người hành lễ.

- Vãn bối Trương Huyễn tham kiếm Lư công.

- Không cần khách sáo, Trương tướng quân mời ngồi.

Lư Thận rất khách khí mời Trương Huyễn ngồi xuống, nháy mắt ra hiệu cháu trai. Lư Khánh Nguyên hiểu ý ông nội, bảo mình lui xuống. Mặc dù trong lòng gã thật sự không muốn, nhưng vẫn không dám chống lại ý ông nội, chậm rãi lui xuống.

- Trương tướng quân trở về đây khi nào vậy.

- Hồi bẩm Lư công. Vãn bối vừa về tới hôm qua.

Trương Huyễn có chút không tự nhiên, vì Lư Thận đuổi Lư Khánh Nguyên ra ngoài, chẳng lẽ những lời lão muốn nói với mình không muốn Lư Khánh Nguyên biết sao.

Lư Thận ừ một tiếng đáp trả. Lúc này, một thị nữ mang trà ra cho hai người họ. Lư Thận uống một ngụm trà, trầm lặng một lúc, cuối cùng cũng thở dài nói:

- Ta đã biết chuyện ngươi cứu cháu gái của ta, nhưng lần trước Lư gia vẫn đối xử vô lễ với ngươi. Ta thật sự hổ thẹn.

- Lư công không cần khách khí, cũng không cần để ở trong lòng. Vãn bối biết Lư gia có chỗ khó xử.

- Trương tướng quân là người có lòng dạ rộng rộng rãi, Lư gia tuyệt đối sẽ không quên ân đức của Trương tướng quân. Chỉ có điều gần đây Lư gia gặp chút chuyện phiền não, khiến ta bồn chồn bất an, ngay cả Trương tướng quân trở về ta cũng không biết.

Trương Huyễn đã hiểu ngụ ý của Lư Thận này rồi, thật sự Lư Thận có chuyện muốn thỉnh cầu bản thân, cho nên mới nói vòng vo, không ngừng ám chỉ chuyện bản thân.

Trương Huyễn khẽ cười nói:

- Lư công có chuyện khó khăn gì sao?

Thật sự Lư Thận không biết nên mở miệng thế nào, lão đang vẫn do dự có nên nói chuyện này với Trương Huyễn không, nhưng giờ Trương Huyễn đã mở miệng hỏi, Lư Thận kín đáo ám chỉ nói:

- Trương tướng quân biết chuyện Lư Minh Nguyệt không?

Trương Huyễn liền nhớ lại, lập tức hiểu ra phiền não của Lư Thận, liền cười nói:

- Ý Lư công nói chuyện Lư Minh Nguyệt ám sát Quách Đô đốc.

Lư Thận không ngờ trí nhớ Trương Huyễn lại nhanh nhẹn như vậy, nhanh chóng đoán ra chân tướng, lại thẳng thắn như vậy, trong phút chốc đã nói ra rõ sự việc. Lão có chút xấu hổ, lúc lâu mới hỏi:

- Chuyện này Trương tướng quân biết rõ được bao nhiêu?

- Vãn bối biết chuyện đó quả thật có liên quan đến Lư gia, thực sự mà nói có liên quan đến nhị thiếu gia Lư gia. Nếu vãn bối không đoán sai, Quách Đô đốc bắt đầu làm khó dễ Lư gia.

Trương Huyễn biết, Quách Huyến tuyệt đối không phải là một người có thể bằng một nụ cười mà xóa đi thù hận, Lư Nghi tham gia ám sát gã, Quách Huyến khó mà buông tha cho Lư gia. Từ lần trước Quách Huyến không đến tham dự sinh nhật mừng thọ bảy mươi của Lư gia, thì có thể thấy thái độ của Quách Huyến.

Chỉ có điều Trương Huyễn cũng không ngờ rằng, Quách Huyến lại kéo dài lâu như vậy mới bắt đầu trả thù. Nhưng cẩn thận cân nhắc lại một chút, có thể biết được nguyên do trong đó, gần đây giữa Quách Huyến và La Ám đấu đá kịch liệt.

Trương Huyễn chợt ý thức ra, chẳng lẽ Lư Thận nghĩ rằng giao tình giữa hắn và Quách Huyến rất thâm giao sao.

Lư Thận thở dài.

- Gia môn bất hạnh, sinh ra một nghiệp chướng gây rắc rối, ta đã nặng tay trừng phạt nó. Nhưng chuyện đã đến nước này, trừng phạt nó cũng vô dụng, không biết phải làm thế nào để bù đắp cho việc này. Quách Đô đốc đã hạ lệnh đóng cửa thư viện, khiến lão phu ăn ngủ không yên, Trương công tử có thể đưa ra chút kế sách không?

Trương Huyễn cúi đầu trầm tư lúc rồi nói:

- Vãn bối đương nhiên là muốn giúp đỡ Lư công, nhưng có điều vãn bối xin nói rõ, giữa vãn bối và Quách Đô đốc không có giao tình gì mấy, nếu vãn bối đi gặp ông ta để nói giúp, sẽ không có bất cứ kết quả gì, nhưng hậu quả nguyên do của chuyện này vãn bối cũng khá nắm rõ, vãn bối có thể đưa ra vài đề nghị.

Trong lòng Lư Thận có chút thất vọng. Thật ra lão muốn Trương Huyễn nói giúp lão vài lời tốt đẹp với Quách Huyến, dù sao Trương Huyễn cũng đã từng giúp Quách Huyến tấn công Lư Minh Nguyệt, cũng có chút ân tình với Quách Huyến, nhưng Trương Huyễn lại chặn đứng con đường này lại, lão chỉ biết cười gượng.

- Xin Trương tướng cứ nói.

- Vãn bối cho rằng lúc này Quách Đô đốc đang làm khó dễ Lư gia, thật ra chưa chắc chỉ đối phó mình Lư gia, mà có liên quan đến Phó Đô Đốc La. Hai người bọn họ đang tranh giành quyền chủ đạo U Châu sau chiến dịch Cao Cú Lệ, Quách Đô đốc lợi dụng chuyện ám sát để xuống tay với Lư gia, thật ra là để ép Phó Đô Đốc La nhượng bộ.

Lư Thận ngẩn ra, điều này lão lại không nghĩ ra. Lão liền vội vàng hỏi:

- Trương tướng quân mới về đến hôm qua, sao lại biết được những chuyện này?

- Thật ra điều này rất dễ nghĩ ra, phụ thân Phó Đô Đốc La lâm trọng bệnh, ông ta lại không trở về Tương Dương, mà để vợ và con trai ông ta thay ông ta về, bởi vậy có thể thấy được đấu tranh kịch liệt của hai người bọn họ.

Mặc dù Trương Huyễn nói rất đơn giản, nhưng lại nói đúng điểm mấu chốt, so với một người bình thường mà nói, làm sao có thể nghỉ thấu đáo như vậy. Lư Thận ngây người một hồi, mới chậm rãi nói:

- Chỉ sợ Phó Đô Đốc La sẽ không vì Lư gia mà nhượng bộ.

- Mấu chốt chính là ở chỗ này. Lư công nhất định để Quách Đô đốc biết được điều này, sự tình sau đó sẽ dễ giải bày hơn, hoặc là cho một ít ngân lượng, hoặc là xin lỗi Quách đô đốc. Tóm lại, thì sự việc sẽ dễ thương lượng hơn, không đến mức khiến Lư công vào con đường cùng.

Lư Thận liền thanh thản khoan khoái giác ngộ ra, Trương Huyễn này là người không đơn giản, còn trẻ tuổi như thế mà có suy nghĩ rất sâu, có thể từ trong trăm mối tơ vò nhanh chóng tìm ra được đầu mối. Lão chưa từng thấy người trẻ tuổi nào có khả năng như vậy.

Trương Huyễn thấy lão vẫn có hút băn khoăn, liền cười nói:

- Vãn bối có một phương án, Lư công có thể thử xem.

Lư công liền vội hỏi:

- XinTrương tướng quân cứ nói, lão phu xin lắng nghe.

Trương Huyễn điềm tĩnh nói:

- Ký Thất Tham quân của Quách Đô đốc tên là Thôi Lễ, gã vốn là Thương Tào Tham quân. Người có thể đảm nhiệm chức Ký Thất đa số thường là tâm phúc của chủ công, Lư công không ngại có thể nhờ gã giúp đỡ. Chỉ cần gã chịu giúp, Quách Đô đốc nhất định sẽ hiểu được giữa Lư gia và Phó Đô Đốc La không có bất cứ quan hệ gì.

Lư Thận gật gật đầu.

- Tên Thôi Lễ này lão cũng có biết, quan hệ giữa hắn và cháu ta Khánh Nguyên rất thâm giao, lão sẽ bảo Khánh Nguyên đi gặp hắn.

Trương Huyễn lại lắc nhẹ đầu.

- Nếu Lư công không có đủ thành ý, e rằng tên Thôi Lễ này cũng sẽ không tận sức.

Lời nói Trương Huyễn rất ẩn chứa hàm ý. Chuyện này nếu xử lý không cẩn thận, còn ai có thể giúp. Lư Thận cũng biết rõ ý của Trương Huyễn, trầm ngâm lúc lại hỏi:

- Không biết hắn cần thành ý như thế nào.

Trương Huyễn hạ thấp giọng nói:

- Vãn bối biết gia chủ Lư thị hiện đảm nhiệm Quốc Tử Giám Tế Tửu, như vậy cử khoa lần này hẳn cũng có một hai người, nếu để Thôi Lễ trúng cử khoa, như vậy.

- Thôi Lễ cũng muốn tham gia cử khoa sao?

Trương Huyễn mỉm cười.

- Chính miệng hắn từng nói với vãn bối, đây chính là tâm nguyện lớn nhất của hắn.

Lư Thận vuốt râu trầm tư một hồi, cuối cùng cũng gật gật đầu.

- Ta sẽ thử xem sao.

Đích thên Lư Thận tiễn Trương Huyễn ra Lư thị sơn trang, đứng ở đầu cầu nhìn Trương Huyễn đi khuất dần, điều khiến Lư Khánh Nguyên vô cùng ngạc nhiên, ông nội sao lại đích thân tiễn khách, mà còn tiễn ra tận sơn trang, chuyện này nhiều năm qua chưa từng xảy ra, hai người họ rốt cuộc nói chuyện gì, khiến ông nội lại cảm kích đến vậy.

Lư Thận nhìn Trương Huyễn khuất xa dần, thở dài.

- Tuổi trẻ hào kiệt, tiền đồ vô lượng à.

Lư Khánh Nguyên cuối cùng không kìm được liền hỏi:

- Tại sao ông nội lại sùng bái hắn như vậy.

- Hắn là người tài ba trong những người trẻ tuổi mà ta từng gặp, có một không hai, con cháu sĩ tộc Sơn Đông, không có một ai có thể sánh được với hắn.

Lư Thận lại nhẹ thở dài.

- Loạn thế tạo anh hùng, câu nói này không sai, nếu không có loạn thế, một con cháu thường dân như hắn làm sao có ngày ngẩng đầu lên nổi, nhưng một khi đã ngẩng đầu, nhất định sẽ bay lên chín tầng mây.

Nghe ông nội khen Trương Huyễn không ngớt lời, trong lòng Lư Khánh Nguyên thấy bứt rứt, tuy gã không đến mức ghen tị, nhưng Trương Huyễn giỏi như vậy, trong lòng ông nội gã chẳng là cái gì.

- Nếu ông nội coi trọng hắn đến vậy, tại sao không nhận hắn làm cháu rể.

Lư Khánh Nguyên nói ý mỉa mai như thế.

Lư Thận liền nảy ra ý, đây ngược lại cũng là một chủ ý rất hay. Nếu Trương huyễn có thể trở thành con rể Lư gia, nói không chừng Lư gia có thể dựa vào hắn để vươn lên, vượt qua Thôi gia.

Lão liền nghĩ tới Lư Thanh, dường như chỉ có vẻ xinh đẹp của Thanh nhi mới có thể xứng đôi với hắn. Nhưng Lư Thận lại suy nghĩ tới Thôi gia, nhưng Thanh nhi là con dâu tương lai của Thôi gia, tạm thời lão không thể đắc tội Thôi gia được.

Trong lòng Lư Thận có chút hơi khó xử, chuyện này không thể gấp gáp được, phải tính toán kỹ hơn, Lư Thận liền gác chuyện đó sang một bên.

Lúc này, Lư Thận lại chợt nghĩ tới chuyện liên quan đếnThôi Lễ mà Trương Huyễn đề xuất, đây mói là chuyện cấp bách nhất, liền nói với Lư Khánh Nguyên:

- Khánh Nguyên, cháu đi theo ta, ông nội có một chuyện quan trọng giao cho cháu đi làm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.