Tiếng chân như sấm, kỵ binh Cao Câu Ly càng chạy càng gần, bọn chúng như thể đã điên cuồng rồi, khuôn mặt mỗi người trở nên dữ tợn khác thường, chiến đao ở trên đỉnh đầu của bọn chúng loé sáng, dưới vó ngựa bụi vàng cuồn cuộn, bụi đất tung bay, che khuất bầu trời.
Phía sau kỵ binh, một vạn năm ngàn trường mâu binh xếp thành hàng chạy theo phía sau. Ngay khi kỵ binh xé mở tuyến phòng ngự của quân địch, cánh trường mâu bộ binh này dẫn đầu giết vào trung quân quân địch.
Trán của Trương Huyễn cũng thấm đẫm mồ hôi, đây cũng là lần đầu hắn tham gia trận chiến thiên quân vạn mã, hắn được bố trí ở cánh tả của thống soái Chu Pháp Thượng, chín trăm tinh binh dưới trướng tạo thành một trường mâu phương trận.
Trương Huyễn tay cầm Thanh Long kích, khẩn trương đi theo sau đội ngũ của mình. Ở trong quân trận hơn ba vạn người, trường mâu phương trận của hắn chỉ là một cái mũi nhọn vô cùng nhỏ bé. Nhưng bọn họ lại là căn cơ của đại quân. Quân Tuỳ có thể thủ thắng đến cuối cùng hay không, chính là ở việc phát huy từng phương trận.
Trương Huyễn cũng bị không khí tráng liệt trên chiến trường lây nhiễm, trong lòng sinh ra ý niệm trong đầu vì nước khẳng khái quên mình, đôi mắt đã tuôn ra nước mắt, chỉnh giọng hô lớn với bọn binh lính:
- Ta nếu như bỏ mình, Giáo uý đội thứ nhất làm tướng. Giáo uý đội thứ nhất bỏ mình, Giáo uý đội thứ hai tiếp nhiệm. Cứ như vậy đến khi chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-chien-do/2117274/quyen-1-chuong-122-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.