Sau khoảng nửa canh giờ, Trương Huyễn và thủ hạ đã tới bờ bắc cảng Phối Thủy. Hắn liếc mắt nhìn thấy bức tường dài gần chục dặm, và một chiếc máy ném đá khổng lồ trên tường thành, cách phía sau tường khoảng hai dặm là một doanh địa đầy lều trại, cũng phải hơn nghìn đại trướng. Những đại trướng này thuộc tài sản quân sự của quân Tùy để lại Cao Câu Ly, phía trên còn thêu dấu hiệu bàn long màu đen của quân Tùy.
- Thuộc hạ có chút ý tưởng, tướng quân có muốn nghe thử không?
Thẩm Quang đi cùng Trương Huyễn thấp giọng nói.
- Ngươi nói xem, ý tưởng gì?
Thẩm Quang chỉ về phía chiếc máy ném đá trên tường thành nói:
- Chiếc máy ném đá đó rất phổ biến ở khắp nơi Cao Câu Ly, trên thành Liêu Đông cũng có, bắn được khoảng 300 bước, mất 50 người kéo bắn, khả năng sát thương rất lớn. Ta đoán Cao Câu Ly chính là lợi dụng loại máy ném đá này phong tỏa bờ sông, khiến cho chiến hạm không thể cập bờ. Chúng ta chỉ cần phá hủy những chiếc máy ném đá này, quân đội Cao Câu Ly sẽ không thể ngăn cản được sự đổ bộ của quân Tùy, tướng quân thấy thế nào?
Đề nghị của Thẩm Quang rất hay, phá hủy tường thành tuyệt đối không thể làm được. Vậy thì phá hủy máy ném đá bằng gỗ chính là một cách hay.
Nhưng Trương Huyễn còn có một cách khác hay hơn. Hắn trầm ngâm hồi lâu, liền hỏi:
- Một chiếc máy ném đá cần 50 người kéo bắn, đúng không?
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-chien-do/2117265/quyen-1-chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.