Trương Huyễn chậm rãi bước tới trước mặt đại tướng này, chắp tay hành lễ:
- Có phải tướng quân Vũ Văn?
- Tại hạ Vũ Văn Thành Đô!
Ánh mắt sắc bén của Vũ Văn Thành Đô nhìn chăm chú Trương Huyễn:
- Hình như ta đã gặp ngươi rồi!
- Thật sao? Ngươi gặp ta ở đâu?
Trương Huyễn mỉm cười hỏi.
- Ở quận Hoằng Nông, khi ta phục kích Dương Huyền Cảm, người đó là ngươi chứ! Trương tướng quân.
- Quả thực là ta!
Trương Huyễn không phủ định, cười tán thưởng:
- Tướng quân Vũ Văn có nhãn lực rất tốt.
Vũ Văn Thành Đô vẫn im lặng quan sát Trương Huyễn, tốc độ nói rất chậm, có chút chần chừ:
- Vậy Lý Mật là ngươi giết chết, đúng không?
Trương Huyễn lại lắc đầu:
- Tướng quân Vũ Văn nghĩ sai rồi! Lý Mật vẫn chưa chết, hắn ta đi Ngõa Cương rồi. Người ta giết chết là thân binh của Lý Mật. Hắn ta đích thân nói cho ta biết, hắn ta chỉ là thế thân của Lý Mật.
- Thật sao?
Vũ Văn Thành Đô quả thực cũng không dám khẳng định, thi thể của Lý Mật cũng là y sai thủ hạ đi nghiệm chứng. Tinh lực của y khi đó chủ yếu là dùng để đối phó với Dương Huyền Cảm. Sau việc đó cũng không hỏi tình hình của Lý Mật nữa, mãi cho tới sau cùng y mới biết người chết không phải là Lý Mật thật, khiến lòng y quả thực có chút buồn bực.
- Không biết tướng quân Vũ Văn tới tìm ta có gì chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-chien-do/2117263/quyen-1-chuong-112-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.