Chương trước
Chương sau
Lư Thận thở dài:

- Thôi cũng được, nếu như con đã quyết định như vậy thì ta cũng không có thêm lời nào nữa, con hãy đem theo gia quyến lên thành Lạc Dương đi! Để họ sống ở huyện Kế ta đây có chút không yên lòng.

Lư Thận nhìn người con trai cả bằng ánh mắt đầy ẩn ý và nói:

- Chắc là con đã hiểu được ý ta!

Lư Trác cảm thấy vô cùng khiếp sợ trong lòng, lẽ nào phụ thân đã biết chuyện Thanh nhi suýt chút nữa là bị bắt đi?

Y không dám giải thích chỉ biết cúi sâu người xuống hành lễ:

- Hài nhi tuân mệnh!

Ngày hôm sau trời vừa mới sáng, La Thành đã chạy hồng hộc đến viện tử của Trương Huyễn. Lúc này Trương Huyễn đang thu xếp hành lí, nhìn thấy La Thành chạy tới với khuôn mặt đỏ như gấc liền cười nói:

- Có cần phải vội vã như vậy không?

- Đại ca mau đi với đệ, có người tới tìm huynh!

- Là ai?

- Mau đi theo đệ!

La Thành không kịp giải thích, cứ kéo tay Trương Huyễn mà đi. Hai người bước nhanh đến đại sảnh. Khi bước tới nơi thì họ nhìn thấy phó đô đốc La Nghệ đang ngồi nói chuyện phiếm với một vị khách.

Vị khách này khoảng 70 tuổi, dáng người bậc trung, tinh thần vô cùng quắc thước, không thể ra được sự già cả trong con người của ông ta. Người này đầu đội mũ sa, mặc một bộ mãng bào màu tím, eo thắt đai ngọc, rõ ràng đây chính là một vị quan lớn của triều đình.

Trương Huyễn cảm thấy người này rất quen, dường nhưng ngày hôm qua trong buổi lễ mừng thọ của Lư phủ, hắn đã gặp người này nhưng hắn lại không biết được danh tính của ông ta.

La Nghệ nhìn thấy Trương Huyễn thì vội nói:

- Nó đến rồi kìa!

Ông lão ngồi trên ghế không hề động đậy, vuốt râu, nhìn Trương Huyễn như đang suy nghĩ điều gì đó. Lúc này Trương Huyễn bước nhanh vào đại sảnh, hành lễ với La Nghệ:

- Tham kiến La thế thúc!

- Hôm nay hiền chất phải đi hay sao?

Trong giọng nói của La Nghệ như có chút tiếc nuối.

- Vâng! Binh bộ yêu cầu tiểu chất phải đến quân doanh báo cáo ngay trong ngày hôm nay, con không thể không đi, đa tạ thế thúc đã quan tâm và tận tâm bảo ban con trong suốt thời gian qua.

- Chỉ là chút chuyện nhỏ mà, con đừng khách sáo như vậy!

La Nghệ khoát tay áo cười cười rồi giới thiệu với hắn vị khách ngồi bên cạnh:

- Vị này là Bùi thượng thư, cũng là gia chủ của Bùi thị, hiền chất đã nghe qua chưa?

Trương Huyễn giật mình, mặc dù trong triều đình có hai quyền thần Bùi thị nhưng gia chủ của Bùi thị thì chỉ có một, đó chính là Bùi Củ. Trương Huyễn vội vàng bước lên trước cúi sâu người hành lễ:

- Ti chức tham kiến Bùi thượng thư!

Bùi Củ khẽ cười đáp lại:

- Chúc mừng Trương tướng quân thăng chức!

- Đa tạ thượng thư tán dương, Trương Huyễn hổ thẹn không dám nhận!

La Nghệ ngồi bên cạnh quay sang nói với Trương Huyễn:

- Hôm nay Bùi thượng thư đặc biệt tới đây là để cùng với hiền chất đến quân doanh nhận chức, chức vụ của hiền chất quả nhiên là không tầm thường nha!

Bình thường thì quan quân đến nhậm chức sẽ do quan viên Binh bộ cùng đi, còn giống như một Võ Dũng lang tướng như Trương Huyễn khi đến nhậm chức, nhiều nhất thì cũng chỉ là được cùng đi với một lang trung bình thường mà thôi.

Nhưng hôm nay hắn lại có vinh dự được đặc biệt đi cùng với Bùi Củ thượng thư, điều này đúng là vô cùng đặc biệt cho nên ngữ khí của La Nghệ mới ngập tràn niềm hâm mộ như vậy. Cứ cho là một vị đô đốc như ông ta đi nhận chức thì chưa chắc đã mời được một vị quan lớn như Bùi Củ đây.

Trương Huyễn hơi ngẩn người ra nhưng sau khi bình tĩnh lại thì hắn hiểu ngay được rằng chắc chắn Bùi Củ có chuyện gì đó đến tìm hắn cho nên hắn vội vàng cảm ơn:

- Trương Huyễn có tài đức gì mà dám quấy rầy Bùi thượng thư đại giá quang lâm thế này.

Bùi Củ cười cười đáp lại:

- Ngài không cần phải khách khí như vậy, nếu như đã chuẩn bị xong rồi thì chúng ta đi thôi!

Trương Huyễn gật gật đầu:

- Tôi đã chuẩn bị xong rồi!

La Nghệ vội vàng sai người đi mang hành lý giúp Trương Huyễn, hai cha con La thị tiễn Bùi Củ và Trương Huyễn ra tận bên ngoài cửa lớn. Dưới bậc thang bên ngoài cổng lớn có sẵn hai cỗ xe ngựa, một người mã phu cũng đã dắt con chiến mã của Trương Huyễn ra bên ngoài.

Không lâu sau tất cả hành lý đều được chất đầy lên xe ngựa, Bùi Củ quay người chắp tay cười nói với La Nghệ:

- Hôm nay đã đến quấy rầy La đô đốc rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi xin phép được cùng Trương tướng quân đi trước, cáo từ!

- Hoan nghênh Bùi thượng thư lại đến La phủ lần nữa, cửa phủ của chúng tôi lúc nào cũng rộng mở chào đón ngài!

- Nhất định! Nhất định!

La Nghệ tiễn Bùi Củ lên xe, Trương Huyễn quay đầu lại gật đầu với La Thành rồi cũng bước lên xe luôn. Xe ngựa chầm chậm chuyển bánh, nhanh chóng chạy về phía nam thành.

Nhìn theo cỗ xe ngựa khuất bóng La Thành thầm hạ quyết tâm, bất luận như thế nào thì trong trận đấu võ được ước định vào năm sau, gã phải dành chiến thắng.

- Ngọc Lang, nhớ kỹ lời của phụ thân, sau này nếu như có thời gian thì hãy đến thăm Trương Huyễn nhiều hơn!

La Nghệ bỏ lại một câu rồi bước nhanh vào trong phủ.

La Thành bất đắc dĩ lắc đầu: “Phụ thân sao có thể làm những chuyện nịnh hót như vậy?” rồi gã không khỏi lặng lẽ thở dài.

Bên trong xe ngựa, Bùi Củ khẽ cười nói với Trương Huyễn:

- Trương tướng quân, thực ra chúng ta đã từng gặp mặt nhau trước đó, không biết ngài còn có chút ấn tượng nào không?

Trương Huyễn thực sự là không thể nào nhớ ra là bản thân đã từng gặp Bùi Củ ở đâu, hắn chỉ biết áy náy cười trừ đáp lại.

- Thật lòng xin lỗi, ty chức không nhớ được chút gì.

- Chúng ta chưa từng gặp mặt nhau trước đó, nói một cách chính xác thì là ngài không muốn gặp tôi, trong bộ tộc Bạt Dã Cổ, ngài có chút ấn tượng gì không?

Bùi Củ cười mà như không cười nhìn Trương Huyễn và nói.

- Ngài chính là….

Trương Huyễn lập tức nhớ ra, chính vào cái buổi tối hôm mà hắn từ Bắc Hải quay về, Đồ Lặc nói rằng có một vị Bùi tiên sinh muốn gặp hắn. Lúc đó hắn không muốn nói thêm bất cứ điều gì về chuyện của Bắc Hải với Đồ Lặc nữa nên từ chối luôn lời thỉnh cầu này, thì ra vị Bùi tiên sinh đó lại chính là Bùi Củ.

- Ty chức vô lễ!

Trương Huyễn lúng ta lúng túng đáp lại.

Bùi Củ cười cười đáp lại:

- Không cần phải cảm thấy áy náy đâu, cứ cho là lúc đó ngài và ta gặp nhau thì ngài cũng chỉ là gặp một người thương nhân họ Bùi mà thôi, nhưng vì sáng hôm sau ngài đã đi rồi còn ta thì lại ở bắc thượng giúp ngài giải quyết nốt hậu quả, một chuyện nghiêm trọng như vậy, không thể nào cứ đem số vũ khí đó vứt chúng xuống hồ sâu là được, ngài có hiểu không?

Trương Huyễn yên lặng gật đầu:

- Ti chức đã hiểu, nhưng những chuyện về sau thì dù ty chức có ở lại, dựa vào năng lực của ty chức thì cũng không thể nào giải quyết được.

- Đúng vậy, bộ tộc Phó Cốt và bộ tộc Hồi Hột cũng sẽ không bao giờ chịu nghe lời giải thích của ngài. Ta phải dùng danh nghĩa của tổng quản bắc phiên Đại Tùy ra đảm bảo khiến bọn họ tin rằng bộ tộc Bạt Dã Cổ không có lòng độc chiếm vũ khí quân đội, mà là giúp Đại Tùy cất giữ binh khí, thực ra thì vấn đề quan trọng không phải chỉ là lô vũ khí này mà là Sử Thục Hồ Tất, ngài đã bắn chết người này đúng không?

- Vâng! Nếu như ty chức không bắn chết ông ta thì e rằng khó mà trốn thoát khỏi Bắc Hải được, lẽ nào giết chết ông ta sẽ không có lợi cho Đại Tùy?

Trương Huyễn có chút lo lắng, nhìn Bùi Củ ái ngại hỏi lại.

- Chuyện không phải như vậy, từ lâu Thánh thượng đã muốn giết chết người này, lệnh cho ta bất chấp mọi thủ đoạn, không tiếc bất cứ thứ gì cũng phải giết chết người này. Ta định lợi dụng bản tính thích mua bán của người Túc Đặc, dẫn dụ ông ta xuôi nam làm ăn buôn bán, rồi nhân cơ hội giết chết ông ta, nhưng không ngờ lại bị ngài tranh mất công lao, nói thế nào nhỉ? Ngài đã giúp chúng ta giải quyết một vấn đề lớn.

Trương Huyễn nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hắn lo sợ, hắn không biết sau khi bản thân giết chết Sử Thục Hồ Tất thì có xảy ra hậu quả gì không, nhưng mãi cho đến hôm nay khi nghe được những lời này từ chính miệng của Bùi Củ thì hắn mới hoàn toàn tháo gỡ những khúc mắc trong lòng của hắn.

Tự dưng trong lòng Trương Huyễn vô vùng cảm kích Bùi Củ, hắn liền khẽ nói:

- Tấm lòng trân trọng của Bùi thượng thư giành cho ty chức, ty chức sẽ khắc cốt ghi tâm.

Hôm nay Bùi Củ cùng với Trương Huyễn đến quân doanh báo cáo, một mặt đây chính là sự sắp xếp của Dương Quảng, mặt khác cũng chính là cơ hội để Bùi Củ lôi kéo, lấy lòng vị tướng lĩnh tuổi trẻ tài cao này.

Vì chỉ có ông ta mới biết được, Trương Huyễn đã được Dương Quảng coi là đại thần trụ cột của Hoàng thái tôn. Một chàng thanh niên có tiền đồ tươi sáng, rộng mở như vậy, ông ta làm sao có thể bỏ qua được.

Bùi Củ vuốt râu cười cười nhưng không nói gì nữa, trong lòng đang tính toán xem bước tiếp theo nên làm gì để tiếp tục lấy lòng Trương Huyễn.

Lúc này, Trương Huyễn thấy xe ngựa rẽ về phía đông bắc, hắn rất muốn đến gặp Dương Đàm một lát liền hỏi:

- Bùi thượng thư, tôi có thể đến bái kiến Yến Vương điện hạ trước được không?

Bùi Củ lắc lắc đầu:

- Thánh thượng không thích Yến Vương và ngoại thần qua lại với nhau, hôm nay đừng gặp thì hơn, sau này nhất định sẽ có cơ hội mà.

Trương Huyễn không nói gì, hắn hiểu được ý tứ của Bùi Củ, cái được gọi là ngoại thần chính là ám chỉ bản thân hắn. Dương Quảng không hi vọng bản thân và Dương Đàm quá thân thiết với nhau.

Nhưng bất luận như thế nào thì trong lòng của hắn ngay từ đầu đã vô cùng cảm kích Dương Đàm, có thể nói rằng nhờ có được sự coi trọng và đề cử của Dương Đàm thì hắn trong một khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến một năm mới được Đại Tùy trọng dụng và đặc biệt hơn là hắn đã được đề bạt làm Võ Dũng lang tướng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.