Chương trước
Chương sau
Vũ Văn Thuật sợ tới mức kinh hồn bạt vía, còn Dương Quảng lại vô cùng vui mừng. Trước đó, ông ta không ngừng sai Bùi Cự đến thương lượng với bộ lạc Bạt Dã Cổ, đồng thời cũng tăng cường tạo áp lực cho bộ lạc này, cốt chỉ là mong muốn họ đem trả những vật phẩm kia cho triều Tùy. Nhưng từ đầu đến cuối, thái độ của bộ lạc Bạt Dã Cổ rất mờ ám, rõ ràng là bọn họ muốn độc chiếm hết lấy số vật phẩm kia, khiến cho Dương Quảng lo lắng gần nửa năm.

Đúng lúc Dương Quảng sắp tuyệt vọng thì Trương Huyễn lại tiêu hủy được 10 vạn trang bị của quân đội, làm thất bại dã tâm của người Đột Quyết, khiến cho kế hoạch xâm chiếm phía nam của người Đột Quyết bị phá sản, một công lao to lớn như vậy, ông ta làm sao có thể không hào phóng mà ban thưởng cho Trương Huyễn.

Dương Quảng gật gật đầu cười nói:

- Quả là không hổ danh là chiếc huyễn, một đồ vật nâng đỡ đỉnh, có thể một người một ngựa, lại còn ở vùng Bắc Hải xa xôi ngàn dặm vì Đại Tùy lập công lớn, điều này khiến cho Trẫm giữ vững niềm tin về một Đại Tùy luôn có được trung thần tướng tài, Trẫm làm sao có thể không phong thưởng cho khanh, Trương Huyễn nghe phong!

Phong thưởng quá đột ngột, khiến cho Trương Huyễn nhất thời không kịp phản ứng, nhưng theo bản năng hắn vẫn quỳ một gối xuống nghe chỉ và nói:

- Có vi thần!

- Ngàn dặm xa xôi, vì an nguy của Đại Tùy mà không quản nguy hiểm, không ngại gian nan, đó chính là trung, đơn thương độc mã xâm nhập vào hang hổ, đánh bại kẻ địch dũng mãnh của thảo nguyên, đó chính là dũng, trung dũng có đủ, Trẫm sẽ gia phong khanh làm Võ Dũng lang tướng, và Du kích tướng quân, thưởng 500 lượng vàng!

- Thần tạ ơn bệ hạ phong thưởng, thần nguyện vì Bệ hạ lên núi xuống bể, muôn lần chết cũng không từ!

Dương Quảng cười ha ha, đứng lên nói tiếp:

- Trẫm còn có việc, các vị ái khanh cứ tự nhiên tiếp tục thưởng thức rượu ngon mỹ thực, Trẫm đi trước đây!

- Cung kính Bệ hạ hồi cung!

Trong tiếng hô to và vang của thị vệ, Dương Quảng không uống một chén rượu nào, liền đứng dậy nghênh ngang rời đi, tất cả thị vệ và hoạn quan cũng giống như gió cuốn mây tan mà rời đi, trung đình lại khôi phục lại sự ồn ào náo nhiệt vốn có của nó.

Trương Huyễn giống như đang nằm mơ vậy, cứ để mặc cho Lư Trác nhiệt tình sắp xếp ngồi vào một vị trí đơn độc trong chính đường, mặc dù với địa vị lúc này của hắn thì vẫn chưa đủ tư cách để ngồi cùng với những vị hiển quý quan cao.

Nhưng hắn lại được Thánh thượng đích thân gặp mặt và khen ngợi, chỉ tính riêng vinh quang này thôi cũng đã đủ để khiến mọi người ngưỡng mộ hắn hàng vạn lần, đủ để người của Lư gia phải nhìn hắn bằng con mắt khác, và cũng đủ để họ phải kính nể hắn vài phần.

- Ha ha, xin chúc mừng Trương tướng quân!

Trương Huyễn vừa quay đầu lại thì nhìn thấy người ngồi bên cạnh hắn chính là đại tướng quân Lai Hộ Nhi, ông ấy đang cười híp mắt và chúc mừng hắn, cách đó cũng không xa, Ngư Câu La cũng cười cười và gật đầu với hắn, biểu thị chúc mừng hắn.

Trương Huyễn chắp tay đáp lễ lại với Ngư Câu La, rồi lại hạ thấp người nói với Lai Hộ Nhi:

- Đại tướng quân quá khen rồi!

- Thực ra Thánh thượng đã có vài phần kính trọng ngài rồi, theo những gì tôi được biết, thì tính đến thời điểm hiện tại chưa có một người nào mà từ một tiểu thị vệ cỏn con trực tiếp thăng lên thành Võ Dũng lang tướng, ngài chính là người đầu tiên đó.

Trương Huyễn cảm thấy rất bất ngờ, vội vàng khẽ hỏi:

- Ty chức không hiểu rành lắm về quân chế, xin hỏi đại tướng quân, chức quan Võ Dũng lang tướng này là chức quan như thế nào?

- Chuyện này thì đúng là có chút phức tạp, đơn giản mà nói vậy! Võ Dũng lang tướng là chức quan của phủ Kiêu Quả, cao hơn giáo úy một cấp, là phó chức của Hùng Võ lang tướng, là tòng phũ phẩm quan tướng, cũng là tướng quân cấp thấp nhất.

- Có phải là tương đương với Ưng Kích lang tướng không?

- Đúng vậy!

Trương Huyễn biết được rằng phủ quân địa phương được gọi là phủ Ưng Phong, có Ưng Dương lang tướng là chính, Ưng Kích lang tướng là phó, bắt đầu từ năm ngoái, Dương Quảng đã bắt đầu chiêu mộ tân binh ở khắp mọi nơi, thành lập nên quân phủ Kiêu Quả, mỗi một đội quân gồm 3000 người, một chính hai phó, Võ Dũng lang tướng vốn là phó tướng của phủ quân Kiêu Quả.

Trương Huyễn vốn dĩ là một binh lính Thiên Ngưu của thái tử hàng thất phẩm, hiện tại thật không ngờ lại có thể được thăng lên nửa cấp. Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện, trước kia Dương Đàm đã từng hứa với hắn, sẽ thăng ba cấp quan cho hắn, để thưởng cho công lao hắn đã nhường lại cho y cái đầu của Dương Huyền Cảm, trong lòng của Trương Huyễn nhất thời dâng lên một cảm giác xúc động khôn tả.

- Tôi cũng xin kính Trương tướng quân một ly rượu, chúc mừng Trương tướng quân thăng ba cấp quan!

Vũ Văn Thuật cầm chén rượu cười cười tiến về phía hắn, mà quên mất chuyện lúc chiều kia lão ta kêu gào ầm ĩ đòi giết chết Trương Huyễn.

Trương Huyễn cố gắng kiềm chế sự bất mãn của hắn dành cho Vũ Văn Thuật, nâng chén rượu lên và nói:

- Đại tướng quân không chỉ có võ của tướng quân mà còn có được lượng của tể tướng, Trương Huyễn quả thực là rất bất ngờ!

- Trí nhớ của lão phu không được tốt lắm, trong quá khứ đã xảy ra những chuyện gì, ta đều quên hết rồi, Lai đại tướng quân, ngài biết không?

Vũ Văn Thuật bật cười ha ha.

Lai Hộ Nhi khẽ cười đáp lại:

- Hoài bão của Vũ Văn đại tướng quân, người thường sao có thể sánh được, nếu như chuyện gì cũng nhớ hết vậy thì cuộc sống sẽ mệt mỏi biết bao nhiêu, đại tướng quân nói xem có phải như vậy không?

Lai Hộ Nhi chỉ nhẹ nhàng châm chọc lão ta một câu, nhưng ai cũng biết được rằng Vũ Văn Thuật là một người ôm hận thù dai. Nếu như không phải là Trương Huyễn được thánh thượng trực tiếp phong thưởng thì e rằng hiện tại thứ đang được cầm trong tay của lão ta không phải là ly rượu mà là một con dao nhỏ rồi.

Thực ra Lai Hộ Nhi cũng không phải đoán đúng hoàn toàn, Vũ Văn Thuật không chỉ muốn xoa dịu quan hệ của hai người, mà lão ta có một ý đồ khác.

- Trương tướng quân, lần này ở chỗ của người Đột Quyết, ngài có gặp được người quen nào không?

Vũ Văn Thuật cố gắng vào đề một cách nhẹ nhàng nhất.

Trương Huyễn hiểu được ý tứ của lão ta, lão ta đang muốn hỏi xem hắn có gặp Vũ Văn Hóa Cập hay không đây mà. Trương Huyễn cười nhạt đáp lại, nói lập lờ nước đôi:

- Tôi cũng gặp được một số người quen, nhưng tôi cũng giống như đại tướng quân, cuối cùng bản thân đã gặp được những ai, tôi cũng quên mất rồi.

Vũ Văn Thuật hiểu được thâm ý của Trương Huyễn, rõ ràng là Trương Huyễn đang muốn nói với lão ta rằng: “Hắn đã gặp được con trai của lão”, nhất thời trong lòng của Vũ Văn Thuật liền bị kích động, hoảng loạn.

Mặc dù Vũ Văn Thuật rất căm hận Trương Huyễn, vì chuyện của Dương Huyền Cảm mà khiến lão ta phải lao đao, khốn đốn. Lão hận Trương Huyễn tại quán rượu Thiên Tự Các đã hại chết con nuôi của lão, nhưng so với chuyện Vũ Văn Hóa Cập vẫn còn đang ở chỗ của người Đột Quyết thì vụ án Dương Huyền Cảm và Thiên Tự Các không đáng là gì.

Trong lòng của lão lại lo lắng, lại căm tức nhưng đành phải cười khặc khặc:

- Quên đi là tốt nhất, tôi và ngài rất giống nhau, đều quên sạch sẽ những thứ cần phải quên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.