Qua rất lâu, Trương Huyễn mới bình tĩnh trở lại, hắn ngượng ngùng buông Lư Thanh ra, trên mặt từng đợt nóng lên, cười xấu hổ nói:
- Muội tiếp tục nghỉ ngơi, huynh đi ra bên ngoài canh gác cho muội, bảo đảm sẽ không có vấn đề gì nữa.
- Đừng!
Lư Thanh kéo tay hắn lại, nhìn hắn van lơn:
- Huynh đừng đi, muội một mình sợ lắm.
- Được rồi! Chúng ta sẽ ở cạnh nhau.
Trương Huyễn cười ngồi xuống bên cạnh nàng, Lư Thanh rất tự nhiên gối đầu ở trên vai hắn:
- Công tử, muội còn chưa biết huynh tên là gì?
- Huynh thật sự hồ đồ rồi, huynh tên chỉ có một chữ Huyễn, nghe đâu Huyễn là ký thác chí khí vào cái đỉnh, cho nên tên chữ gọi là Nguyên Đỉnh*.
(Lấy từ sự tích vua Vũ nhà Hạ lấy được thiên hạ đúc ra chín cái đỉnh, tế thiên địa, từ đó người nào có công được vua ban thưởng lấy đỉnh ra tế đều phải nắm cái tai đỉnh cho vua nên còn gọi là huyễn)
- Nguyên Đỉnh, chữ này rất hay, nhị ca của muội gọi là Khánh Nguyên, cũng có một chữ Nguyên.
Lư Thanh nhẹ nhàng mở môi dưới mịn màng, nhỏ giọng hỏi:
- Trương đại ca, cha mẹ huynh ở nhà (vẫn còn sống) phải không?
- Phụ mẫu huynh đã qua đời khi huynh còn rất nhỏ, là bà nội nuôi nấng huynh trưởng thành, ba năm trước lão nhân gia người cũng qua đời rồi, huynh đã không còn người thân.
- Ồ! Rất xin lỗi.
- Không sao, huynh sớm đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-chien-do/2117225/quyen-1-chuong-85-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.