Chương trước
Chương sau
Trương Huyễn đứng cao cao trên lăng đài nhìn xuống, tình hình bên ngoài hắn quan sát rất rõ. Dưới ánh trăng sáng tỏ, một đoàn người áo đen theo ba hướng bọc đánh tới nơi này.

Vì những cửa kia đều bị đá lớn chắn kín, bọn chúng chỉ có thể leo lên để vào trong mà thôi. Từ lỗ hổng bốn phía lăng mộ nhảy xuống dưới phải cao ít nhất bảy thước, nhưng đối với người được huấn luyện thì với độ cao này không là gì cả.

Bên bãi đất trống trong lăng mộ, các thương nhân kết thành đội khẩn trương lạ thường, tay cầm trường mâu và chiến đao, có nhiều người hai chân không tự chủ được run lên, nhưng trong lòng bọn họ hiểu được họ đã không có đường lui. Một là liều chết mà chiến đấu, hai là bị giết ở nơi này, vĩnh viễn không nhìn thấy được vợ con.

Lúc này nhóm mã tặc đầu tiên xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ, Trương Huyễn hô to một tiếng:

- Cung tiễn, bắn!

Hai mươi mấy tiễn thủ cùng nhau bắn tên, hơn mười mũi tên vọt đến, vài tên hắc mã tặc không kịp tránh, bị tiễn bắn trúng, té xuống kêu lên thảm thiết. Những người thương nhân kia rõ ràng không có kinh nghiệm nên giữa lần bắn thứ nhất và lần thứ hai xuất hiện khoảng trống.

Bọn mã tặc đều là những tên kinh nghiệm đầy người, bọn chúng nắm bắt được lỗ hổng đó, lập tức có một nhóm người từ sau tảng đá leo lên, khoảng chừng ba bốn chục người, bọn chúng như những con gián tuôn vào trong sân.

Trình Giảo Kim hét lớn:

- Giết!

Y vung búa xông lên trước, một búa liền hạ một người, năm mươi người tay cầm trường mâu theo sau y xung phong liều chết đi lên, trận chiến kịch liệt ở góc Tây Nam bùng nổ.

Những tên hắc mã tặc không ngừng ở góc Tây Nam dũng mãnh tiến vào, ở cửa phía Bắc, phía Tây, cũng có không ít hắc mã tặc từ trên tảng đá cao nhảy xuống vung đao nhào tới, các thương nhân kêu lên, ba bốn người một nhóm vung đao xông tới, máu tanh đổ xuống không ngừng, tiếng kêu thảm thiết nổi lên từ bốn phía.

Trương Huyễn vọt đến cạnh hai mươi mấy cung tiễn hô lớn:

- Bỏ cung lại, trợ giúp cửa phía Bắc.

Lúc này cung tiễn đã không còn lợi ích sử dụng, loạn tiễn có thể làm người nhà bị thương, hai mươi mấy cung tiễn thủ hiểu được, nhanh chóng bỏ cung tiễn xuống nhặt trường mâu lên hướng cửa phía Bắc phóng tới.

Ánh mắt Trương Huyễn đảo quanh tìm kiếm, hắn đã thấy thủ lĩnh bọn mã tặc, người này đầu đội nón trụ bạc, tay cầm thiết thương đang chiến đấu kịch liệt cùng năm người thị vệ của Lý Thần Thông, võ nghệ người này khá cao cường, đánh lùi được năm tên thị vệ kia. Sài Thiệu bên cạnh bảo vệ Lý Thần Thông, đang chiến đấu với vài tên mã tặc.

Tốc độ Trương Huyễn cực nhanh, hắn như con báo di chuyển đến bên đó, hắn cũng không vội ra tay mà tránh ở sau tảng đá lớn chờ đợi cơ hội tuyệt sát. Chỉ cần có thể giết chết thủ lĩnh mã tặc bọn họ có thể tránh được kiếp nạn này.

Lý Thần Thông dẫn theo mười hai tên thị vệ, ngoài hai người đi ra ngoài truyền tin cầu viện còn có mười người, trong cuộc ác chiến lúc chiều ba người bất hạnh bỏ mạng, hai người bị trọng thương không thể tham chiến, còn lại năm người có võ nghệ cao hơn, mỗi người đều có thể lấy một địch năm, chỉ có điều tên Lương Sư Đô này quá lợi hại, lấy năm địch một nhưng vẫn bị Lương Sư Đô đánh lui.

Lương Sư Đô dũng mãnh hung hãn, thiết thương trong tay bay tán loạn, gã bắt được một tên thị vệ liền đâm một nhát xuyên ngực, thị vệ kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống.

Lương Sư Đô đắc ý cười to, bốn người còn lại thấy đồng bạn chết thảm đều tức giận vô cùng, hét lớn một tiếng vung đao đồng thời nhắm hướng Lương Sư Đô bổ tới.

- Đến đây đi.

Lương Sư Đô lui về sau hai bước tránh thoát được sự tập kích đồng thời của bốn người, chính vì sự chú ý của gã đặt cả trên người bốn tên thị vệ nên sau lưng lộ ra sơ hở, trong chớp mắt Trương Huyễn nắm bắt lấy cơ hội từ sau tảng đá vụt ra, nhắm đao hướng phần gáy Lương Sư Đô mà bổ tới. Hắn không do dự cũng không hét lên, chiến đao như chớp giật bổ tới.

Lương Sư Đô cảm giác phía sau bị đánh tới, trong lòng chấn động, muốn tránh cũng không tránh kịp. Trong tình thế cấp bách gã khẽ khom người tránh được nơi nguy hại là phần gáy nhưng phía lưng lại không thoát, chỉ vì trên người có khóa tử giáp nên có thể bảo vệ cho gã một mạng.

- Tạch....!

Tia lửa văng lên tung tóe, chiến đao sắc bén chém xuống áo giáp, mũi đao thẳng sâu vào trong cơ thể gần đến xương, Lương Sư Đô đau đớn kêu lên một tiếng thảm thiết, lảo đảo cố gắng xoay người đâm vào người đánh lén gã, Trương Huyễn lăn lộn trên mặt đất tránh thoát khỏi một đòn hung hãn của đối phương.

Lương Sư Đô tựa vào tường đá, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Trương Huyễn, một đao của Trương Huyễn khiến gã bị thương đến gân cốt, vai trái đau đớn khó chịu, chỉ có thể một tay dùng thương, sức chiến đấu giảm đi nhiều.

Trong lòng Trương Huyễn tức giận vô cùng, hắn không ngờ dưới áo rộng thùng thình kia là khóa tử giáp, nếu là bì giáp hay lân giáp hắn đều có thể giết được đối phương, nhưng khóa tử giáp đã cứu đối phương một mạng, khiến hắn thất bại trong gang tấc.

- Cùng tiến lên giết chết gã.

Hắn hướng về phía bốn gã thị vệ hô một tiếng, năm người cùng nhắm Lương Sư Đô đánh tới. Lương Sư Đô thấy tình thế nguy cấp, gã vung trường thương đánh lui hai gã thị vệ, mở ra một lỗ hổng, đây là đường sống duy nhất của gã nên gã nhanh chóng xoay người nhảy xa hơn một trượng.

- Mau cứu ta!

Lương Sư Đô lớn tiếng kêu cứu, có vài tên đang vây quanh Sài Thiệu thấy thủ lĩnh đang ở trong tình thế nguy cấp liền nhanh chóng đánh qua, chiến đấu cùng Trương Huyễn và thị vệ.

Lương Sư Đô cảm giác gân cốt vai trái bị đứt nên gã không thể chiến đấu được, thừa dịp thủ hạ liều chết bảo hộ, bỏ trường thương xuống cố gắng chịu đau đớn bám tường đá mà đi, vừa tung người nhảy lên đầu tường, cảm thấy cả người mệt mỏi, gã sợ Trương Huyễn đuổi theo, bèn cố nén đau đớn nhanh chóng lui vào trong thạch lâm.

Trương Huyễn thấy thủ lĩnh mã tặc đã trốn thoát cũng không ham chiến, giao nơi này cho Sài Thiệu và mấy tên thị vệ, hắn nhặt lấy một tấm lá chắn hướng phía Bắc chạy tới.

Dù Lương Sư Đô đã trọng thương bỏ chạy nhưng thế cục trong lăng mộ cực kỳ bất lợi cho thương đội. Các thương nhân liều chết chém giết nhưng thực lực kém đối phương quá xa nên chết thê thảm và bị thương nghiêm trọng, nhất là ở phía Bắc. Sáu mươi thương nhân đã bị giết chết hơn phân nửa, chỉ còn lại hai mươi mấy người tận lực chống đỡ, nhưng cũng sắp bị bọn mã tặc hung ác như sói giết chết hết rồi.

Trương Huyễn hét lớn một tiếng nhanh chóng vọt đến, vung đao đánh vào bọn giặc, tay trái mang tấm chắn tay phải cầm chiến đao linh hoạt sắc bén chém tới. Hai tên mã tặc bị tấn công bất ngờ, lúc này một gã đánh từ bên cạnh, thế tới hung mãnh đâm vào bì giáp hắn, Trương Huyễn hóp bụng cảm nhận được trường đao sắc bén xuyên qua da bụng hắn, hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo của mũi đao.

Trương Huyễn gầm nhẹ như mãnh thú bị thương, tấm lá chắn ngăn cản hai trường mâu đâm tới, thân thể xoay người như lốc xoáy, hung hăng đá một cước vào cổ người kia. Hai tiếng răng rắc kêu lên, cổ đối phương đã bị hắn đá gãy, kêu lên thảm thiết ngã nhào xuống.

Hắn vội vàng lui về sau tránh thoát trường mâu từ sau đâm tới, chiến đao trong tay bổ ngang, một đầu người bị đao hắn chém rơi bay trên không, máu tươi văng tung tóe ướt đầy người hắn.

Được sự giúp sức của Trương Huyễn, hai mươi mấy thương nhân gào thét lớn hơn liều chết xông lên chém giết bọn mã tặc.

Thế cục trên chiến trường đối với thương nhân càng lúc càng bất lợi, hầu hết la ngựa chấn kinh vọt ra, mấy trăm con la ở bãi đất trống chạy như điên, thế cục loạn thành một bầy.

Đúng lúc này xa xa bỗng truyền đến tiếng tù và thổi.

Vài tên mã tặc trên tường đá hô to:

- Quân Tùy đánh tới rồi, mau chạy thôi.

Bọn mã tặc trong lăng mộ rốt cuộc cũng không còn lòng dạ nào mà ham chiến, nhanh chóng nhảy lên tường đá hướng bên ngoài chạy trốn, thương nhân được đà, quyết liệt phản kích khiến hai mươi mấy mã tặc chưa kịp chạy trốn đã bị giết chết, trong lăng mộ lập tức vang lên tiếng hò reo.

Trương Huyễn vô lực ngồi xuống, hắn đã kiệt sức rồi, lúc này hắn cảm thấy đao trong tay cũng không cầm nổi. Hai tiếng "leng keng" vang lên, hoành đao đã rơi xuống đất rồi.

Nhưng Trương Huyễn dù có thế nào cũng không nghĩ ra được người đến cứu bọn họ chính là kỵ binh của Lưu Vũ Chu.

Tên Lưu Vũ Chu giảo hoạt này đã bán đứng mấy chi thương đội bọn họ đi hồ Khất Phục, để dễ bề ăn nói liền hăng hái đến cứu viện thương đội bị mã tặc tập kích, đúng lúc bọn mã tặc suy yếu nhất mới phát động tấn công.

Lương Sư Đô bị thương nặng, mã tặc bị thương đội và quân Tùy trong ngoài giáp công, sau cuộc chiến Lương Sư Đô chỉ cùng bốn mươi mấy người thoát khỏi lăng Huyền Sa, còn lại hơn một trăm năm mươi người toàn bộ bị chết ở thạch lâm rộng hai trăm mẫu này.

Trong lăng mộ, thi thể, tứ chi bị chém rơi vung vãi, máu văng khắp nơi, không khí tràn ngập mùi máu tươi, ba trăm năm mươi thương nhân cùng tiểu nhị cuối cùng sống sót chưa tới một trăm người, hầu hết ai cũng bị thương nhưng bọn mã tặc cũng bị giết chết hơn trăm người, ngay cả tên thủ lĩnh mã tặc Lương Sư Đô cũng bị trọng thương sợ hãi chạy trốn.

Sài Thiệu mệt mỏi ngồi bên cạnh Trương Huyễn cười khổ nói:

- Không ngờ còn có thể sống sót, thật sự là hạnh phúc trong bất hạnh.

Trương Huyễn cũng cười cười:

- Cũng đúng lúc chúng ta yếu thế Lưu Vũ Chu đuổi tới, nếu không hôm nay chúng ta khó ai sống sót rồi.

Sài Thiệu hừ lạnh một tiếng nói:

- Gã ta giả bộ làm người tốt, bán rẻ nhóm người phía Bắc rồi lại cứu nhóm người phía Nam, người chúng ta đã chết nhiều như thế, cũng đã giết đại bộ phận mã tặc, gã ta lúc này mới khoan thai đến, cuối cùng công lao đều của gã, quả thật là tên vô sĩ.

- Kỳ thật cũng không cần công lao, chỉ cần sống sót được là may mắn rồi.

Trương Huyễn nhẹ nhàng thở dài một tiếng:

- Vào sinh ra tử có nhiều thứ rồi sẽ quên, mặc kệ Lưu Vũ Chu vì mục đích gì mà đến, chỉ cần gã đến thì ta cũng đã cảm kích gã lắm rồi.

- Lưu tướng quân đến rồi.

Xa xa có người hô lớn, trong ánh bình mình thấy dáng Lưu Vũ Chu đi nhanh tới, Sài Thiệu cúi đầu mắng thầm một tiếng xoay người căm phẫn mà đi, Trương Huyễn đứng lên cười nói:

- Có thể diện kiến được Lưu tướng quân thật đúng là ý trời.

Vẻ mặt Lưu Vũ Chu thành khẩn thi lễ thật sâu:

- Cảm tạ công tử cố gắng cùng mọi người trong tình thế nguy kịch cứu Lưu Vũ Chu.

- Lưu tướng quân nói thế là có ý gì, sao tôi lại cứu ngài?

Trương Huyễn không hiểu cười hỏi.

Lưu Vũ Chu thở dài một tiếng, cũng không biết hổ thẹn thật sự hay giả bộ hổ thẹn, vẻ mặt gã áy náy nói:

- Vũ Chu hối hận không nghe theo lời khuyên của công tử, cố ý muốn đi Khất Phục, kết quả lại bị đại đội kỵ binh Đột Quyết đánh lén khiến một trăm thương nhân không thoát được, Vũ Chu không cứu viện kịp, nghiệp chướng nặng nề. Khi đó lại nghe phía Nam xuất hiện mã tặc, Vũ Chu liều mạng đến cứu viện, nếu không phải công tử cố kéo dài thời gian thì toàn bộ thương đội đã bị tiêu diệt rồi. Vũ Chu thật sự không thể hoàn thành sứ mệnh khiến Vũ Chu không thể không tự trách được, thật sự trong lòng cảm kích vô cùng.

Một lúc lâu Trương Huyễn cũng không nói ra lời, hắn không thể không bội phục Lưu Vũ Chu được, người này nói năng rất thuyết phục, rất thành khẩn khiến hắn dù biết Lưu Vũ Chu dối trá cũng không có cách nào chỉ trích, khó trách người này lại trở thành kiêu hùng một phương, quả thật hơn người.

Trương Huyễn thản nhiên cười:

- "Thành ý" của Lưu tướng quân tuy rằng khiến người ta cảm động nhưng ta khuyên tướng quân tạm thời không nên vội vã chém giết mã tặc, điều cần thiết là cứu người bị thương này, có thể cứu một người sẽ giảm bớt một phần tội nghiệt.

Lưu Vũ Chu biết rõ Trương Huyễn nhìn thấu gã khiến mặt gã nóng lên, ngượng ngùng nói:

- Công tử nói đúng, ta đi cứu người ngay đây.

Gã nhanh chóng đến trước mặt binh lính đang chém đầu bọn mã tặc ra lệnh:

- Nhanh chóng đi cứu người bị thương, không được để ai chết nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.