Chợ Phong Đô là khu chợ lớn nhất Lạc Dương thậm chí lớn nhất thiên hạ Đại Tuỳ, có các loại cửa hiệu hơn ba ngàn tiệm, kinh doanh hơn mấy trăm loại thương phẩm, mỗi ngày nhộn nhộn nhịp nhịp, dòng người như mắc cửi, ngoài của phía bắc chợ Phong Đô trên thực tế là một quảng trường, bốn phía quảng trường phân bố hơn mười căn tửu quán lớn nhỏ, còn có quán trọ, thanh lâu, cửa hàng, chỗ thuê ngựa thồ vân vân.
Mặt khác, từ đầu năm Đại Nghiệp thứ sáu, trên quảng trường dần dần bày đầy các quán nhỏ, gánh hàng rong, buôn bán các loại hàng hoá giá rẻ, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, bằng việc nghênh đón dân chúng Lạc Dương, quan phủ cũng biểu hiện ra thái độ khoan dung, chỉ cần không phát sinh việc ẩu đả đánh nhau, bọn họ cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, cho phép hình thành ngôi chợ bình dân này.
Lúc hoàng hôn, Trương Huyễn một thân một mình đến quảng trường chợ Phong Đô, hắn rất thích bầu không khí nơi này, nơi này cho hắn một cảm giác của chợ hàng hóa đời sau, cách khoảng năm ngày hắn sẽ đến nơi này đi dạo, mua mấy thứ đồ chơi nho nhỏ, dường như lại trở về thời đại trước kia.
- Đến mua nào! Tay nghề tổ truyền ba đời họ Lưu, binh khí bằng gỗ loại thượng hạng, mua một cây cho con cái.
- Cháo nhục mạt (cháo có thịt vo viên thành hạt nho nhỏ nổi trên mặt nước) Giang Tam Lang, vị ngon chính tông!
- Đây là mật hoa táo, đại thẩm xin ngửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-chien-do/2117175/quyen-1-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.