Tiêu hoàng hậu liền nói giọng mềm mại khuyên nhủ:
- Quả thật thần thiếp còn muốn khuyên bệ hạ thêm một chút, Đàm nhi đã mười ba tuổi rồi, là Thái tử Đại Tuỳ, chẳng lẽ bệ hạ cũng chưa từng suy nghĩ để cho y có những người mà bản thân tin cậy, tương lai sau khi y đăng cơ, trở thành phụ tá đắc lực của y hay sao?
Giọng điệu Tiêu hoàng hậu tuy rằng rất nhẹ nhàng, nhưng bà vô cùng hiểu rõ trượng phu của mình, bà biết rằng trượng phu làm sao không có những chỗ chưa suy xét chu toàn, cho nên bà rốt cuộc phải nói đến chỗ mấu chốt.
Mấy lời này của Tiêu hoàng hậu tức thì khiến cho Dương Quảng có một loại cảm giác tỉnh táo bất ngờ, đúng thế! Sao ông ta chưa nghĩ tới dự phòng nhân tài cho trưởng tôn?
- Bệ hạ, cho nên Trương Huyễn này quả thật rất tốt, phải không!
Tiêu hoàng hậu hé miệng khẽ mỉm cười.
Dương Quảng cầm tay của vợ, tâm ý hai người tương thông, Dương Quảng cũng không bày ra sự ngạo mạn của đế vương trước mặt vợ lần nữa, ông ta chậm rãi gật đầu:
- Trong lòng trẫm có tính toán rồi.
***
Đối với đế vương mà nói, cân bằng lợi ích các nơi là điều quan trọng đầu tiên, một đế vương đủ tư cách đầu tiên phải là một thợ xây đủ tư cách, giỏi về giảng hòa là tố chất cần chuẩn bị, sau khi Dương Quảng làm Hoàng đế mười năm, đã sớm học được thuật cân bằng.
Huyết án tửu quán Thiên Tự Các chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-chien-do/2117171/quyen-1-chuong-41-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.