Chương trước
Chương sau
" Tao chỉ có thể giúp đến đây thôi! Còn lại vạn sự tùy duyên! " Tiêu Lạc ngồi xuống uống ngụm nước, nói chuyện phiếm với hai đứa kia.

" Ỏ~ Hay là bạn giúp tớ luôn đi! Kiếm cho tớ với, được không?~ " Lộ Khiết lắc tay cô, đung đưa qua lại, giọng dẹo dẹo không chịu được, nổi hết cả da gà của cô và Mộng Đình.

" Tao làm gì có cái năng lực ấy! Hỏi Mộng Đình xem anh chàng bị nó cho leo cây còn tốt hơn! " Tiêu Lạc huýt khuỷu tay Lộ Khiết, vô hại nói.

" Sao lại lôi kéo tao vào! Bộ không có ngày nào mày không khẩu nghiệp là mày chết à! " Mộng Đình cầm cái cành hoa quý của Mặc Ân mới mua hồi sáng, rượt theo Tiêu Lạc muốn ăn đòn.

" Tô Tiêu Lạc! Mày đứng lại cho tao! Hôm nay tao không đánh được mày tao làm động vật cấp cao cho mày xem! Đứng lại!!! " Mộng Đình hét lên đuổi theo Tiêu Lạc đang chạy trước mình một đoạn khá xa.

" Tao có ngu đâu mà tao đứng lại! Tiểu Khiết cứu tao! " Cô chạy lên tầng hai trốn, ai ngờ Mặc Ân mặc không biểu cảm bước tới, giọng lạnh sống lưng.

" Tô Tiêu Lạc! Bạch Mộng Đình! Cành hoa trà middlemist đỏ của anh! "

...

Trong một cái quán rộng như thế này, lại không phát ra tiếng động nào.

Mộng Đình đơ người nhìn lại cành cây mà nó vừa nhìn vào đã nghĩ ngay đến hai chữ " xấu xí " trong tay mình.

Tiêu Lạc hốt hoảng cũng nhìn về phía tay Mộng Đình.



Tiêu Lạc và Mộng Đình bốn mắt nhìn nhau, bắt đầu dùng ánh mắt để nói chuyện.

" Anh ấy gọi mày kìa! " Tiêu Lạc mặt đầy vẻ hoang mang, coi như không nghe thấy Mặc Ân gọi tên mình.

" Anh ấy cũng gọi mày đấy! Đừng có bắt tao gánh thay tội cho mày! "

" Tại mày đấy! "

" Cái gì à? Lỗi của mày cả đấy! "

" Ai bảo mày cầm cái cành cây đó làm gì? Tao đâu có đụng vào nó! "

" Mày... Tao... "

Mặc Ân hắn giọng nghiêm khắc

" Hai đứa đáng chết này! Có biết anh mất bao lâu mới mua được không hả? "

Hai đứa lắc đầu không dám nhìn cũng chẳng dám nói, im lặng thin thít. Riêng Mộng Đình là lặng lẽ bỏ cành cây đặt xuống chiếc bàn ngay bên cạnh.

" Hai em muốn đến giúp anh làm ăn hay đến phá hoại đây? Không nói nhiều, anh phải gọi cho bố mẹ các em mới được! "

" Mặc ca! Không được! "

" Mặc ca! Không được! "

Tiêu Lạc cùng Mộng Đình đồng thanh gọi Mặc Ân, rồi nhanh chóng chạy xuống.

Mộng Đình cầm cánh tay Mặc Ân, cười cười



" Mặc ca! Bọn em không biết là cành hoa quý của anh mà! Anh thường hay nói người không biết là người không có tội còn gì! Nếu như bọn em mà biết thì bọn em sẽ không đụng vào nó đâu! Mặc ca, đừng gọi mách tội bọn em mà! "

" Phải đấy Mặc ca, bọn em thực sự không cố ý gây họa đâu! Anh thử nghĩ mà xem, nếu anh gọi cáo tội bọn em thì Diệp Sương nhi sẽ nghĩ như thế nào đây! " Tiêu Lạc ôm lấy cánh tay còn lại của Mặc Ân, cười " hiền lành " nói.

" Các em còn dám nói! "

Tiêu Lạc Mộng Đình cười hì hì nhìn anh.

Quên mất không nói, Mộng Đình và Lộ Khiết có quan hệ rất tốt với Bạc Mặc Ân mấy năm trước, bây giờ cũng vậy. Chỉ có Diệp Sương lúc đấy ra nước ngoài có việc nên không được gặp Mặc Ân, cho nên không biết thôi. Lúc Diệp Sương trở về lại là lúc Mặc Ân đi không từ biệt.

Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên không đúng lúc, Tiêu Lạc hơi khó chịu lôi điện thoại ra xem. Hoá ra là Trình Tranh gọi,... Nhưng mà sao anh lại gọi giờ này, chẳng phải vẫn còn trong giờ làm việc sao?

Mặc Ân đang trong lúc tức giận, nhìn thấy cô em gái của mình đang chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại, không trả lời cũng không tắt máy đi.

" Ai vậy? " Mặc Ân hỏi.

" Người yêu của em! "

" Trình tổng à? "

" Sao anh biết? "

"... Muốn nghe thì nghe đi, không nghe cũng tắt máy đi cái, nhức đầu quá! "

Tiêu Lạc hoàn hồn lại nghe máy trả lời Trình Tranh.

" Em đang ở đâu vậy? Trời lạnh như thế sao lại chạy ra ngoài? Em có biết... " Trình Tranh chưa kịp nói xong thì đã bị doạ bởi tiếng nức nở từ điện thoại truyền tới.

" Em làm sao vậy? "

Trình Tranh một lúc sau lại nghe được giọng nói của người đàn ông đang nói chuyện với cô.

" Này, em sao lại khóc? Anh còn chưa mắng chưa đánh em cơ mà! "

Tiêu Lạc mặc kệ, nắm chặt lấy điện thoại nức nở.

" Tiêu Lạc, ngoan nói cho anh biết có chuyện gì xảy ra? Em đang ở đâu? " Trình Tranh rất kiên nhẫn đối với Tiêu Lạc, ôn nhu hỏi cô.

Tiêu Lạc nói cho anh biết địa chỉ, xong vẫn còn chưa tắt máy, kiên nhẫn nghe cô nói thêm.

" Trình Tranh... hức... Em làm hỏng cây hoa trà middlemist đỏ của anh họ, anh ấy mắng em... "

" Ngoan, không sao, anh có quen một người trồng loại hoa đó, sẽ mua đền cho em, được không? Đừng khóc! "

...

Tiêu Lạc tắt máy, mỉm cười chạy nhảy, Mặc Ân, Diệp Sương, Lộ Khiết, Mộng Đình và cả mấy người trong quán đều không biết một Tiêu Lạc khóc lóc kể khổ lúc nãy đi đâu rồi.

" Haizz, cuối cùng cũng tìm được một cái lý do để dụ người qua đây rồi! " Tiêu Lạc vui mừng, chạy vào trong bếp lấy chiếc bánh kem cô cất công chuẩn bị ra.

" Mày cũng biết nắm bắt thời cơ phết đấy nhỉ? " Diệp Sương cười đi theo sau giúp cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.