" Trình Tranh, anh... "
Tiêu Lạc ngạc nhiên, giương mắt nhìn anh, run rẩy nói.
Không để cô kịp nói câu nào nữa, anh trực tiếp hôn xuống, mạnh bạo vào sâu trong khoang miệng nhỏ ấm áp mềm mại, hoàn toàn xem nhẹ sức chống cự của cô.
Tiêu Lạc không nhịn được " ưm " một tiếng, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Thực sự không chống đỡ nổi, cô căn bản không thể theo kịp tiết tấu của anh.
Cô đánh nhẹ vào lưng Trình Tranh, anh chưa thỏa mãn, lưu luyến rời khỏi môi Tiêu Lạc.
Cô ngại đỏ chín mặt, vội vàng che mặt lại quay sang hướng khác, vành tai nóng rực như lửa thiêu, nụ hôn đầu của cô giữ gìn bao năm thế mà lại bị người khác cưỡng hôn chứ không phải cô nguyện ý.
Một lúc sau...
Trình Tranh nắm chặt lấy tay cô đang che mặt, một tay cầm tăm bông thấm thuốc thoa lên bên mặt bị thương, cô giật mình, cảm giác lành lạnh toả trên má.
" Đừng động! " Anh lên tiếng cảnh cáo
Anh có thuốc trong xe sao không nói từ đầu đi! Cô bĩu môi thầm nghĩ, đồ đắng quá như thế này cô ăn không nổi đâu.
" Ngày mai không có việc gì thì ở yên trong nhà, đừng đi lung tung! Bà nội tôi về rồi "
" Cái gì? Chẳng phải bà ấy nói là đi với cô của anh ư? Sao lại về đột ngột như thế? "
" Không ở nhà được? "
" Vẫn... vẫn còn việc... nhưng chắc là sẽ xong nhanh thôi... "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-sinh-vui-ve/2696037/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.