Trở về phòng, ta soi gương tự ngắm, chỉ thấy người trong gương mồ hôi nhễ nhại, nước mắt đầm đìa, son môi đã bị hôn sạch, trong lòng lập tức tràn ngập sự xấu hổ vô tận.
Phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn: "Dùng ta xong rồi vứt bỏ, có phải hơi quá nhẫn tâm rồi không?"
"Ngươi muốn thế nào?"
"........."
Ta ngồi trước gương đồng, dùng nước sạch từ từ rửa sạch lớp trang điểm còn sót lại, tự giễu cười một tiếng: "Hừ, hắn ta lừa ta, ngươi cũng lừa ta!"
"'Hắn ta là ai?"
"Ngươi không cần biết." Ta quay người lại, dùng đôi mắt đỏ hoe như quả đào hung dữ nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở trong sân này, làm nam nhân của Giang Sầu Dư ta."
"Ngươi què rồi, ta nuôi ngươi ăn uống, ngươi c.h.ế.t rồi, ta lo liệu hậu sự cho ngươi!"
Đối phương khịt mũi cười một tiếng: "Nếu ta không muốn thì sao?"
"Không cần ngươi muốn, dù sao cái chân đó cũng đã hoại tử đến tận gốc rồi, ngươi cứ việc đi, ta không cản ngươi."
"........."
Nhìn thấy đối phương lạnh lùng dời mắt đi, như thể phủi đi một hạt bụi, lòng ta không hề gợn sóng.
Dù sao những kẻ coi ta như rác rưởi, hắn cũng không phải là người đầu tiên.
Một cơn sóng gió, cứ như vậy lắng xuống.
Ta biết, sự yên bình này cũng chỉ là tạm thời.
Có lẽ ta nên rời khỏi Trừ Châu, mang theo cha trốn đến nơi khác, nhưng khắp thiên hạ này, đều là đất của vua, mấy người già yếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-sau-du/3738058/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.