Cù Hoảng đã là người có vẻ đẹp hiếm có, chỉ xét riêng dung mạo, người này còn hơn cả hắn!
Ta chỉ liếc mắt một cái, liền dời mắt đi, không dám nhìn nữa.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.
Ta thấy cửa lớn mở toang, trong lòng chợt căng thẳng: "Cha ta đâu?"
A Nhị đang đứng bên giếng kéo nước, nghe vậy đáp: "Chủ nhân đã đến cửa tiệm rồi."
Ta vội vàng ra khỏi nhà, đi qua hẻm Ngưu Vĩ, từ xa đã thấy cha ta đang đứng bán bánh bên quầy, đầu mũi đỏ ửng vì lạnh, thấy ta đến, vội vàng bưng bát mì cho ta ăn.
Ta vừa nhìn thấy nồi nước dùng trắng xóa đang sôi sùng sục trên bếp, cổ họng lập tức cuộn lên một trận, chỉ xua xua tay rồi vội vã chạy vào trong tiệm.
May mà cha ta mắt mờ, không phát hiện ra t.h.i t.h.ể trong đống rơm rạ, coi như là trong cái rủi có cái may.
Nhìn chằm chằm vào góc vải đen lộ ra từ chỗ rơm rạ thưa thớt, ta đột nhiên nhớ đến cỗ xe ngựa hương thơm ngào ngạt hôm qua.
Lại nhớ đến hướng đoàn xe rời đi, đúng là Cù gia ở phía tây thành........
Suy nghĩ trước sau, trái tim ta bỗng chốc rơi xuống vực thẳm.
"Con gái!"
"Con gái!"
Nghe thấy cha gọi liên tục ngoài cửa, ta giật mình tỉnh giấc, vội vàng quay người ra ngoài, lại thấy một chiếc xe ngựa cao lớn dừng trước cửa, người đánh xe mặt trắng tròn trịa, chính là Lục Nghiêu.
Thấy ta, hắn ta lập tức cười tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-sau-du/3738054/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.