“Cô lại đến muộn.”
Lúc Chu Nguyệt tới, buổi tổng duyệt đã diễn ra được phân nửa.
Cô ta vừa đến, mọi người đều phải dừng lại. Trên mặt ai cũng đều đầy mồ hôi, trông rất khó coi.
Bạn cùng bàn đứng cạnh tôi lên tiếng phàn nàn đầu tiên.
Đối với chuyện này, tôi không cảm thấy kinh ngạc.
Tính cả hôm nay, Chu Nguyệt đã đến muộn năm lần kể từ khi được giáo viên sắp xếp vào vở khiêu vũ này.
Hôm nay là buổi tập thứ sáu.
Các bạn học khác năm lần bảy lượt bị gián đoạn việc luyện tập đã bực bội từ lâu, nhìn tôi chăm chú.
Vì tôi là trưởng ban tổ chức và vũ công chính của vở diễn nhân lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường nên mọi người đang chờ ý của tôi.
Lần này tôi vẫn không trách cô ta.
Tôi chỉ vào vị trí của cô ta trong góc: “Thay đồ xong thì vào tập đi.”
Nhưng Chu Nguyệt lại cắn môi dưới, ôm chiếc cặp màu hồng đứng yên đó. Bộ dạng trông cực kì nhục nhã, uất ức.
Cô ta trừng mắt nhìn tôi một lúc lâu rồi mới chịu ôm trang phục vào trong hậu trường.
Sau khi cô ta rời đi, bạn cùng bàn đến bên cạnh tôi, vẻ mặt không vui.
“Kiều Kiều, cô ta liên tục đến muộn năm lần. Sao cậu lại không tức giận?”
Tôi duỗi tay chân, tùy ý đáp: “Cô ấy là học sinh ưu tú, sao tớ phải tức giận với cô ấy?”
Bạn cùng bàn hừ một tiếng: “Tớ không chịu nổi cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nguyet-ha-nien-so-chieu-nhan/2818437/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.