3.
Chu Nguyệt hất tay tôi ra.
Cô ta đứng dậy, tức giận kéo bộ đồ múa trên người.
“Tớ không nhảy nữa!”
Bộ đồ múa được cắt may tinh xảo nháy mắt đã bị xé toạc.
Chu Nguyệt ôm chiếc cặp, đứng lẻ loi một mình, nước mắt rơi tí tách.
“Những kẻ giàu có như các cậu không hề coi người nghèo chúng tôi là người chút nào!”
Tôi bật cười.
Rõ ràng cô ta tự mình đến trễ. Rõ ràng là muốn gia nhập đoàn múa nhưng lại không chịu chú tâm luyện tập. Sao cuối cùng lại thành người bị hại thế kia?
Tôi cúi xuống nhặt những mảnh vụn của bộ trang phục, lạnh lùng nhìn cô ta.
“Chu Nguyệt, cậu có biết tất cả trang phục đều do tớ nhờ nhà thiết kế nổi tiếng làm riêng không?”
“Cậu xé nát bộ đồ này, chỉ riêng tiền thiết kế đã hơn hai vạn.”
“Cậu nhảy không được nhưng sao lại làm hỏng đồ?”
Chu Nguyệt bị câu hỏi của tôi làm cho không nói nên lời.
Cô ta ôm cặp, á khẩu đứng đó.
Tôi chợt thấy nhàm chán, chỉ muốn bắt cô ta nhanh chóng bồi thường trang phục cho tôi.
Chỉ là không ngờ vừa tới gần, cô ta đã ngã ra sau, té xuống đất. Cặp sách cũng rơi xuống.
Đồ đạc trong cặp vương vãi khắp nơi.
Mặc dù Chu Nguyệt đã nhanh chóng thu dọn nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy chiếc vòng mà tôi đưa cho Giang Chiếu.
Đây là chiếc vòng mà tôi đã dành cả một ngày nghỉ bay hơn nửa vòng trái đất để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nguyet-ha-nien-so-chieu-nhan/2818433/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.