5.
Tôi và Giang Chiếu là thanh mai trúc mã.
Nhà họ Tống và nhà họ Giang cũng có quan hệ rất tốt trên thương trường.
Giang Chiếu từ nhỏ kiệm lời, thành tích tốt, ngoại hình đẹp trai, đi tới đâu cũng là tâm điểm.
Đừng thấy hiện tại tôi học múa mà lầm. Trước kia tôi từng là một “con q.u.ỷ nhỏ”, Giang Chiếu từ nhỏ toàn lẽo đẽo bám theo xử lí rắc rối cho tôi.
Cậu ấy là con nhà gia giáo, chưa từng gây rắc rối, toàn là tôi gây chuyện rồi bắt cậu ấy chịu trách nhiệm.
Tôi nhớ có một lần vì giúp tôi tránh tai họa, cậu ấy bị dì Giang tét mông.
Lúc trước cho dù bố tôi đánh đau tới cỡ nào, tôi cũng không rơi một giọt nước mắt.
Nhưng lúc Giang Chiếu bị đánh thay tôi, nước mắt tôi rơi không ngừng được.
Lúc tôi đi tìm cậu ấy, mặc dù cậu ấy nằm lì trên giường không thể nhúc nhích nhưng vẫn luống cuống tay chân an ủi tôi.
Không. Tôi không được khóc.
“Tống Kiều Kiều, cậu khóc cái gì? Cậu phải đắc ý mới đúng chứ?”
“Nhìn đi, tớ có thể nghỉ học ba ngày.” Nói xong còn không quên cười lớn với tôi.
Tôi không phải không biết cho dù dì Giang đánh đau thế nào cũng không thể so bằng bố tôi.
Bố tôi lúc trẻ từng đi lính, vì bị thương trong một lần làm nhiệm vụ nên mới tiếc nuối xuất ngũ.
Tiếc nuối lớn nhất trong đời này của ông là tôi không phải con trai, không thể nhập ngũ được.
Nhưng ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nguyet-ha-nien-so-chieu-nhan/2818430/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.