7.
Sau khi bóng dáng tôi biến mất, ánh mắt Giang Chiếu toát lên vẻ mất mát.
Cậu ấy cười mỉa một tiếng, đi xuống sân. Chu Nguyệt vội vàng đứng dậy, tiến đến đưa bình nước màu đỏ trong tay cho cậu ấy.
“Giang Chiếu, tớ cố ý làm nước chanh cho cậu để bổ sung điện giải này.”
Giang Chiếu nhíu mày, không nhận lấy: “Tớ uống nước khoáng là được rồi.”
Chu Nguyệt bĩu môi, không đạt được mục đích thì không bỏ qua, trực tiếp nhét bình nước vào người Giang Chiếu.
Một đám con trai trong sân nhao nhao cả lên.
“Giang Chiếu, đây là thành ý của con gái nhà người ta, mau nhận lấy đi!”
“Đúng vậy! Bọn tớ muốn mà không được đây!”
Giang Chiếu trầm mặc một hồi nhưng vẫn lắc đầu, từ chối cô ta.
“Tớ không uống.”
“Cậu ấy không uống.”
Gần như tôi và cậu ấy đồng thời mở miệng.
Giang Chiếu ngạc nhiên quay đầu, sợ hãi lẫn vui mừng hiện rõ trên mặt.
“Tống Kiều Kiều?”
Tôi mỉm cười, đáp: “Là tớ.”
Tôi giật lấy bình nước trong tay cậu ấy, đi đến trước mặt Chu Nguyệt, trả lại cô ta.
“Chu Nguyệt, Giang Chiếu bị dị ứng với chanh, không thể uống nước chanh.”
Khuôn mặt Chu Nguyệt đỏ bừng lên. Cô ta run run môi, lắp bắp nói: “Thật sao…?”
“Đúng vậy… Tớ tưởng A Chiếu đã nói cho cậu rồi chứ?”
Chu Nguyệt không biết chuyện Giang Chiếu bị dị ứng chanh, chỉ có tôi biết.
Chuyện này khiến tôi có chút phấn khích.
Từ sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nguyet-ha-nien-so-chieu-nhan/2818425/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.