"Về đâu?" Tiết Viễn vươn tay lau nước mắt cho tôi, có chút nghi ngờ dừng lại.
Tôi mở miệng, cảm xúc hỗn loạn trong lòng cũng từ từ bình tĩnh lại, giơ tay lau đi những giọt nước mắt cuối cùng trong mắt, mỉm cười với hắn: "Chúng ta về nhà rồi nói sau. "
Chuyện này không chỉ vài câu ngắn ngủi là có thể giải thích rõ ràng, hơn nữa, sự thật đối với hắn mà nói, có thể rất có ảnh hưởng.
Hắn im lặng một lúc, nhìn vào mắt tôi, dường như không có chút tự tin nào: "Em... không giận tôi nữa à? "
Tôi ngẩn người, ký ức không quá lâu hiện lên trong đầu -- Chẳng lẽ hắn cho rằng tôi bị hắn làm cho tức ngất đi?
Tôi ngây ngốc cười, nắm lấy tay hắn, nói điều trong lòng: "Em không giận anh, không bao giờ có."
Hiển nhiên, bất luận là ly hồn hay là xuyên không, đều là ngoài phạm trù khoa học có thể kiểm tra ra, tôi đều bình thường, sức khỏe đang hồi phục, được xuất viện sớm. Trước khi đi còn bị y tá lẩm bẩm: " Mấy người trẻ tuổi này, bình thường không chú trọng thân thể, xảy ra chút chuyện nhỏ cứ như là sinh ly tử biệt. "
Trên đường về nhà, mặt trời lặn nghiêng ngả, xe cộ nối đuôi nhau chạy qua, đèn đường bật sáng, loa ngoài cửa hàng phát nhạc, mọi thứ thật bình lặng, như chỉ là một ngày bình thường.
Tôi lại thấy nóng mắt, muốn nắm lấy tay Tiết Viễn, nhưng lại tình cờ đụng phải bàn tay hắn đang vươn ra, không khỏi mỉm cười nhìn nhau. Ngày hôm nay đối với tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nguyet-co-nhan/877228/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.