*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rốt cuộc, con thỏ nhỏ không thể cầm cự được, tôi cố ý cho nó ăn vài loại thảo mộc kéo dài sự sống, kết quả không có tác dụng.
Viên đại phu thấy tôi bận rộn như vậy, thở dài: "Ngươi cũng nên chú ý đến bản thân nhiều hơn."
Tôi miễn cưỡng mỉm cười: "Lòng ta tự biết rõ"
Thỏ nhỏ ra đi vào một buổi sáng sớm, cuộn mình trong đống cỏ khô, trông như thường lệ, dường như chỉ im lặng ngủ thiếp đi, nhưng cơ thể lạnh lẽo, đã cứng ngắc.
Tiết Viễn lúc trước quá mức lạc quan, không giống tôi sớm đã có dự liệu, lúc này tâm tình sa sút của hắn không che giấu được.
Tôi không biết làm sao để an ủi hắn, bèn nói: “Chúng ta tìm chỗ chôn nó đi”.
Tiết Viễn tìm thấy một cái hộp, bọc thỏ bé nhỏ lại, bên ngoài gió lộng, hắn lại lấy áo choàng của mình bọc tôi kín mít.
Đất hoang mênh mông, gió thổi tới dường như có lẫn những hạt tuyết, hai người chúng tôi đi vòng xung quanh, rất nhanh chọn một chỗ dựa lưng vào đại thụ, mặt hướng về phía sông nước.
Thái độ của hắn rất nghiêm túc, không chỉ chôn cất thỏ tốt, mà còn tìm đá để lập một tấm bia cho nó, khắc chữ trên bia.
Tôi thấy hắn còn muốn viết tên người lập bia, thuận miệng đề nghị: "Muốn thêm tên tự của ngươi sao? ”
Hắn dừng lại, ngẩng đầu lên: "Ta không có tên tự"
Tôi ngay lập tức tỉnh lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nguyet-co-nhan/877226/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.