Quân đội đóng quân ở ngoài thành, Tiết Viễn mang theo bản đồ vẽ sông ngòi xuống thăm phủ thái thú. Hắn muốn giúp tôi tìm hiểu xung quanh, cũng tiện thể dắt tôi đi cùng.
Con người quả nhiên rất giỏi thích ứng, lúc đầu tôi còn tìm công tắc đèn trên tường, hiện tại đã học được cách mò mẫm đốt đèn. Chỉ là mỗi lần tỉnh lại luôn hy vọng nhìn thấy trần nhà quen thuộc của mình, nhưng vừa mở mắt liền thất bại.
Hiện tại coi như không còn hy vọng trở về nhà, trước tiên phải ở đây sống thật tốt.
Sách vở dùng để nhận chữ là mượn từ Viên đại phu, y khen tôi hiểu biết, học nhanh, bộ dáng rất vui mừng. Tôi mỉm cười chột dạ, trong lòng thầm trả lời, phải chăng, là do tôi đã có một nền tảng văn hóa nhất định.
Nhưng mà nền tảng văn hóa này thực sự không là gì trước trí tuệ của tổ tiên, rất nhiều đều tôi cần bắt đầu từ số không. Nhớ lại lúc trước tôi nghĩ sau khi nguồn thu nhập ổn định, tôi liền nằm luôn, giống như vượt qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn trực tiếp thành phật, không nghĩ tới hôm nay lại vì sinh tồn mà liều mạng học hỏi.
Cũng may là có Tiết Viễn ở trước mặt, không đến mức thật sự ngâm mình trong tri thức một lần nữa trải nghiệm nỗi khổ ám ảnh của tuổi dậy thì.
Tiết Viễn đại khái cũng đang tự vượt qua cửa ải khó khăn, tôi từng thấy nụ cười chân thật từ đáy lòng của hắn, nụ cười hiện giờ giả dối tới mức nào, mỉm cười khi đối đãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nguyet-co-nhan/877218/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.