*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói chuyện xong, tôi đặt điện thoại xuống, thở dài, ngắn gọn nói với Tiết Viễn: "Bà ngoại em xảy ra chuyện, em phải về quê một chuyến. "
Tin tức này có thể là đột ngột với hắn, bởi vì ở chung lâu như vậy, tôi cho tới bây giờ chưa từng nói cho hắn biết về gia đình của mình.
Thực ra, đối với tôi, tên người và địa điểm trên điện thoại, đã nhiều năm tôi chưa từng nghe tới, xa lạ đến mức khiến người ta không cách nào thích hợp, nếu thời gian dài thêm chút nữa, tôi đại khái sẽ cảm thấy mình là từ trong tảng đá nhảy ra.
Tiết Viễn không hỏi gì nhiều, chỉ nắm tay: "Tôi sẽ ở bên em "
Trước tiên xin nghỉ phép, mua vé tàu gần nhất, sau khi xuống xe giẫm lên mặt đất, cảm giác xa cách càng thêm rõ ràng, trấn nhỏ này thay đổi thật sự quá lớn.
Gạch lát nền quảng trường ga xe lửa sáng bóng, đám người tứ xứ chen nhau ào ạt kéo đến, tôi thân ở trong đó, giống như bèo nhỏ, chỉ có Tiết Viễn ở bên cạnh là quen thuộc, vững vàng dắt tôi đi.
Bà ngoại đột ngột đổ bệnh, người trong viện dưỡng lão đưa bà đến bệnh viện. Tôi không biết họ liên lạc với tôi bằng cách nào, có lẽ tìm tôi dễ hơn tìm mẹ tôi.
Mẹ tôi là một người rất không đứng đắn, khi còn trẻ bị cảm xúc làm cho choáng váng đầu óc, gả cho ba tôi càng không ổn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nguyet-co-nhan/248156/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.