Lưng ghế rất mỏng, Tết Viễn dựa vào không nhúc nhích, làm cho tôi nghĩ đến Tiểu Long Nữ chỉ cần kéo sợi dây là có thể nằm ngủ.
Trong tiểu thuyết, cao nhân như hắn hẳn là rất cảnh giác, có người tới gần sẽ mở mắt ra đề phòng, thậm chí từ dưới cánh tay còn loé ra một thanh dao găm lấy tính mạng người khác.
Nhưng mà lúc tôi đến gần, cái gì cũng không phát sinh, hắn ngủ rất an ổn, không hề phòng bị.
Ánh đèn dịu dàng buông từ trên xuống, từ đỉnh tóc đến vạt áo nhuộm ra ánh sáng mơ hồ. Tôi đứng một lúc lâu, ánh mắt gần như tan chảy nhìn hắn, dưới chân một bước cũng không cách nào di chuyển, hơi thở dồn dập, giống như dần dần chìm vào trong vũng lầy ấm áp.
Hắn ngủ trên lưng ghế như thế này cả đêm, cột sống làm bằng thép cũng không thể chịu được, tôi lại không thể di chuyển được hắn, cuối cùng chỉ có thể đến gần hô: "Tiết viễn, Tiết —— Viễn ——"
Hệ thống phòng ngự của hắn rốt cục khởi động, nhắm mắt lại cũng có thể chính xác giữ chặt cổ tay tôi, hắn ngẩng đầu, chậm chạp chớp chớp mắt, ánh mắt tập trung vào tôi, dần trở nên rõ ràng hơn.
"Hà Hoàn." Hắn đọc tên tôi, hơi cau mày, giọng nói vẫn còn hơi khàn, suy tư một lúc, mới hỏi: “Tôi vừa rồi có nói cái gì không?”
“Không có.” Tôi để hắn tóm lấy tôi không nhúc nhích.
Hắn thu tay lại, nhíu mày có chút buồn rầu thấp giọng lẩm bẩm: “ Sau này tôi không uống rượu nữa”
Tôi cười: "Không pha tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nguyet-co-nhan/248150/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.