Giấc mộng vừa rồi nhanh chóng tan biến, đầu óc tôi trống rỗng, chỉ có một mình Tiết Viễn đang từ trên nhìn xuống tôi.
Không hổ là hắn, từ góc độ chết chóc này, nhìn vẫn vừa mắt.
Nhưng mà bây giờ không phải là lúc thưởng thức, đầu tôi đang vững vàng tựa vào người ta.
Ngón tay Tiết Viễn đặt lên huyệt thái dương của tôi, chạm vào có cảm giác ấm áp, như thể có một vài vết chai mỏng. Hắn thấy tôi bối rối, buông tay ra để cho tôi nằm trở lại, giải thích: "Cậu cứ nói là nóng, đổ mồ hôi rất nhiều, không chịu đắp chăn, còn kêu rất đau đầu.”
"A phải không... bây giờ ổn rồi. "Tôi thản nhiên đáp, có chút xấu hổ, hóa ra lúc bị sốt tôi lại ồn ào như vậy, trước đây tôi không hề hay biết.
Hiện tại thì quả thật là tốt hơn rất nhiều,thức dậy cũng thoải mái không ít, có lẽ cơn sốt đã giảm bớt. Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhìn xuống, hình như bộ đồ ngủ tôi đang mặc sáng nay không phải bộ này, vừa quay đầu lại thì thấy trên đầu giường có một chậu nước cùng khăn mặt đã qua sử dụng
Một sự thật nào đó ập đến khiến tôi bàng hoàng, mâu thuẫn. Chẳng lẽ lúc này cơ thể rất thoải mái, không có một chút cảm giác đổ mồ hôi, bởi vì …
Tôi cứng đờ nhìn Tiết Viễn đang ngồi bên giường, gằn từng chữ một: "Anh... lau cho tôi? Còn thay quần áo?"
"Ừm." Biểu hiện của hắn vừa bình tĩnh vừa vô tội.
Một tiếng đơn giản này dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nguyet-co-nhan/248148/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.