– Không ký anh cũng là của em.
Phùng Sướng bắt lấy cánh tay Giang nguyên, còn nhớ rõ chuyện này. Cô nghiêng người, như là trêu đùa nói:
– Nói, anh là của em đi.
Giang Nguyên nói:
– Em là của anh.
Phùng Sướng phụng phịu:
– Không phải! Anh phải nói là “anh là của em” cơ.
– Biết rồi. – Giang nguyên siết lấy Phùng Sướng, không nhịn được hôn cô.
– Sướng Bảo. – Anh như có như không hôn xuống cổ cô, – Năm nay hai nhà bọn em lại đón tết cùng nhau à?
– Vâng ạ.
Giang Nguyên không nói gì, nhưng mà động tác còn nhẹ nhàng bất giác trở nên nôn nóng gấp gáp mãnh liệt, Phùng Sướng nắm chặt ga giường, rất nhanh liền không chịu nổi, cô muốn bảo anh chậm lại. Giang Nguyên nghe lời động tác chậm lại, nhưng ngay sau đó thế tấn công của anh càng nhanh hơn.
Anh cứ quấn lấy cô làm hết lần này đến lần khác, cho đến khi trời tờ mờ sáng mới chịu bỏ qua cho cô.
*
Mùa hè của năm thứ hai đại học, cũng là kỳ nghỉ hè thứ hai sau khi yêu nhau, Phùng Sướng nhất thời nảy lên ý muốn đi theo Giang Nguyên đi Lĩnh Khê chơi một tuần.
Lĩnh Khê là một thôn trang nhỏ có sông có núi có non có nước, phong cảnh vô cùng trữ tình lãng mạn.
Mùa hè là mùa hoa cỏ xanh tươi nhất, suối nước trong lành nhất của Lĩnh Khê. Giang Nguyên lái xe, chiếc xe chạy như bay qua dưới bóng râm của khu rừng rậm, dưới ánh nắng chói chang rực rỡ.
Ông ngoại Giang lúc trước đã gặp Phùng Sướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nguyen/947994/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.