Một buổi tối đầu tháng mười hai, Phùng Sướng nhận được điện thoại của Kim Lang.
Cô chạy đến bệnh viện, Kim Lang đang đứng ở bên cửa sổ, sửa sang lại mái tóc dài màu hồng nhạt của mình trước gương.
Phùng Sướng đi đến bên cô ấy, sắc mặt Kim Lang ở trong gương không tái nhợt như bên ngoài, cô ấy nghịch nghịch đuôi tóc mềm mại của mình, vẻ mặt không mấy hài lòng:
– Thực ra tớ cảm thấy hơi mỏng. Sướng Sướng, cậu thấy sao?
– Được mà.
Kim Lang kéo cô ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt to ngấn nước.
Phùng Sướng sờ sờ gương mặt Kim Lang.
– Làm sao vậy?
Kim Lang nghiêng đầu, cọ cọ vào tay cô như con mèo nhỏ:
– Sướng Sướng ơi, lần này cậu đi với tớ nhé, được không?
– Được.
Phùng Sướng đi cùng Kim Lang bay đến Boston.
Khi lên chuyến bay trở về thì đã trôi qua một tuần, Kim Lang yên lòng dựa vào Phùng Sướng ríu rít trò chuyện không ngừng, cho đến khi mí mắt đánh nhau mới bằng lòng ngủ.
Kỳ Khải Kinh đã chờ sẵn ở sân bay rồi, anh ta nửa ôm Kim Lang, đưa cô ấy về Tịnh Đường Loan.
Phùng Sướng đi thẳng về Nhạn đại.
Cô ngồi trên chiếc ghế dài mà khi quay về ký túc xá nhất định phải đi qua nó, gọi điện thoại cho Giang Nguyên.
Sau khoảng mười phút, Giang Nguyên xuất hiện ở góc con đường hàng cây xanh với chiếc ba lô màu xám khói hình hộp trên lưng.
Phùng Sướng nhìn Giang Nguyên đến gần.
Giang Nguyên đứng cách cô một quãng, nhìn cô một lúc lâu.
Phùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nguyen/947982/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.