– Ăn cơm thôi ạ. – Bà Hạ Linh ở ngoài cửa gọi.
– Xong đây—— – Ông ngoại còn chưa xem xong.
Hạ Linh đi thẳng đến, thu dọn giấy tờ đang đặt trên bàn một cách thô bạo, đuổi một già một trẻ đi ra ăn cơm.
– Còn xem xem cái gì, ăn cơm đã.
Giang Nguyên cười thầm trong bụng, mẹ anh, bà Hà Linh rất không thích đến giờ cơm nước phải chờ phải đợi. Ông ngoại đã cách một thời gian không tới, ấy thế mà đã quên mất tính khí của con gái mình.
Ông ngoại hỏi:
– Tiểu Linh, dạo này ở bệnh viện bận lắm hả con?
– Cũng bình thường ạ, quen rồi bố ạ. – Hạ Linh tiện thể thông báo luôn, – Tháng sau bệnh viện có hoạt động thực tế “Y bác sĩ đi thôn xã hỗ trợ”, con đăng ký rồi ạ.
Động tác đang ăn cơm của ba người trên bàn đồng loạt khựng lại.
Hoạt động y bác sĩ đi thôn xã Giang Nguyên không hề lạ lẫm, lúc anh học lớp 4 tiểu học, bà Hạ Linh từng đi một lần rồi, đi hẳn một năm liền. Năm đó anh sống với bố và ông ngoại, mẹ anh rất ít khi về nhà.
Khi đó tuổi còn quá nhỏ, không hiểu chuyện, Giang Nguyên chỉ ngây thơ cho rằng công việc của mẹ quá bận rộn.Về sau không biết như thế nào, có lẽ là đến nhà bạn bè nhiều, chứng kiến bố mẹ nhà họ luôn thân mật tình cảm với nhau, Giang Nguyên mới dần dà ý thức được bố mẹ mình rất khác với nhà người khác.
Bố mẹ anh là hình mẫu của sự tôn trọng nhau như khách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nguyen/947973/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.