Núi non xa xăm vời vợi, nước biếc tươi đẹp, Triệu Vô Ngôn nghiêng người dựa vào chiếc ghế sang trọng, cử chỉ vô cùng quyến rũ. Nàng hớp một ngụm trà Vân Vụ của vùng Giang Tây Lư Sơn, bàn tay non mềm nhỏ bé định để chén trà sứ màu trắng xanh xuống, lập tức có nha hoàn đưa hai tay đỡ lấy, một nha hoàn khác nhanh chóng đưa khăn ra, mời nàng lau tay. Sau lưng ghế là một đám nha hoàn gia nô hầu hạ cẩn thận cung kính.
Lúc này nàng giống như phu nhân trong phủ.
"Vô Ngôn, chúng ta chơi bài nhé, bài Tuyên Hòa được không?" Địch Dục Thiên đang ngồi một bên.
"Đến khi nào ngươi mới chịu thả ta?" Triệu Vô Ngôn nhìn hắn, ánh mắt sáng rực nhìn cảnh đẹp núi non.
"Vĩnh viễn không thả." Hắn thản nhiên nói, rất ư là tự tại, bàn tay to xoa xoa di chuyển quân bài, tiếng rải bài vang lên không ngừng.
Kể từ sau buổi tối ngày đại náo khách điếm, Ðịch Dục Thiên liền ép buộc Triệu Vô Ngôn đến ở tại biệt viện phủ Kiến Trữ, không cho phép nàng ra ngoài. Nàng cũng không ồn ào không ầm ĩ, sống cuộc sống yên tĩnh ở biệt viện tướng quân tráng lệ, để cho hắn nuôi nàng thành heo, cả ngày không phải là ăn thì chính là ngủ.
Triệu Vô Ngôn nằm nghiêng, làn váy lót mềm mại màu hồng nhạt làm nàng thoạt nhìn mảnh mai động lòng người. Nàng nhắm mắt lại, không thèm trò chuyện.
"Vô Ngôn..." Ðịch Dục Thiên rời chỗ ngồi bên giường, thấy dung nhan tuyệt mĩ của nàng thì cúi đầu thì thầm.
Nàng vẫn nhắm mắt.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nam-y-nuong-tu/181511/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.