Lãnh Dạ Thiên Kỳ siết chặt tách trà trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nàng ấy đã đi đâu?”
“Vương gia! Chuyện này ngài không nên quản.” Tiêu Kiếm lãnh đạm trả lời, tiểu thư chỉ nhờ hắn chuyển lời đến Thất vương gia rằng nàng ở trong phủ vô cùng nhàm chán, muốn ngao du sơn thủy mấy ngày. Tuyệt đối không được tiết lộ tin nàng đang ở An Hiên Quốc.
Nhìn thái độ lãnh đạm của Tiêu Kiếm, Lãnh Dạ Thiên Kỳ mặt đầy hắc tuyến, đôi bàn tay nắm lại thành quyền. Nam Phong Trân Lam, nàng hảo to gan, không ở yên trong vương phủ lại chạy ra ngoài mua vui. Dù sao đây là Lãnh Dạ Chi Quốc, không phải Long Thịnh Hoàng Triều, với tính cách của nàng nhất định sẽ gây chuyện.
Đêm qua Huyền Viên Thiên Mặc điên cuồng chiếm đoạt nàng, quả thật hiện tại nàng vô cùng mệt mỏi. Nhưng là khi nghe được tin này, nàng vô cùng hoảng hốt. Hắn cư nhiên đem về một nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân của Thất vương gia, rốt cuộc là có dụng ý gì đây? Chỉ là một nữ nhân, sao lại phải đáng để hắn dụng tâm đem về An Hiên Quốc?
Ngọc Huyền Cung.
Hiểu Nguyệt có chút khó kìm nén mà nhìn chằm chằm Nhược Lam, nàng sớm biết nữ nhân của Thất vương gia nhất định phải là một cô nương tuyệt sắc nhưng không ngờ lại phong nhã, cao quý như thế này.
Nhược Lam cũng mở to mắt nhìn nữ nhân trước mặt, nàng ta dáng vẻ yêu kiều, đôi mắt trong suốt không một tia tạp chất, trên người tảng mát hương thơm nhẹ nhàng của hoa lan, không giống mùi hương của những nữ nhân chốn cung đình.
“Dân nữ to gan thấy Nguyệt phi nương nương sao không hành lễ?” Tiểu Tình lớn giọng quát.
Nghe vậy, Nhược Lam dời sự chú ý sang nha hoàn bên cạnh Hiểu Nguyệt, sau đó lạnh giọng đáp:
“Tại sao ta phải quỳ, trên đời này ngoại trừ phụ mẫu, các vị sự phụ, ta tuyệt đối không quỳ trước bất cứ ai.”
“Ngươi, cả gan khinh thường nương nương, chuyện này không thể bỏ qua. Nương nương, người mau trừng trị nàng ta đi!”
“Tiểu Tình không được vô lễ, ngươi lui xuống đi.”
“Nhưng…” Tiểu Tình không cam lòng nói.
Hiểu Nguyệt nhướng mày tỏ rõ thái độ làm Tiểu Tình giật mình, vội vã lui ra ngoài.
“Là ta dạy bảo hạ nhân không tốt, mong cô nương chớ trách cứ.” Hiểu Nguyệt ôn nhu nói.
“A, cũng không có gì, không biết nương nương hôm nay đến gặp ta là có chuyện gì?” Chắc không phải là đánh ghen đấy chứ, Nhược Lam nghĩ thầm trong lòng.
“Ta nghe nói, ngươi là người của Thất vương gia”
“Phải thì sao mà không phải thì sao?” Nhược Lam nhíu mày hỏi ngược lại.
“A! Cũng không có gì, Thất vương gia đã từng là ân nhân cứu mạng ta, cho nên…”
Nhược Lam hiếu kỳ, chớp chớp mắt hỏi:
“Cứu nương nương? Ai nha tên này cũng đào hoa quá đi.”
“Mong cô nương chớ hiểu lầm, thật ra thì, ta là nội gián được vương gia cài vào An Hiên Quốc này. Ta vốn là nhị tiểu thư của tiêu cục Hoàng Lai danh chấn thiên hạ, năm đó phụ thân và đại ca của ta phụ trách hộ tống 500.000 lượng hoàng kim về kinh đô, nào ngờ trên đường đi bị mai phục, đoàn người hộ tống bị giết sạch không sót một ai.” Nói tới đây, Hiểu Nguyệt không kìm nổi nước mắt, thanh âm run run kể lại: “Cả nhà ta chỉ trong phút chốc mất hết tất cả, toàn bộ gia quyến bị đày đến biên ải mãi mãi không được trở về. Ta biết phụ thân ta là bị hãm hại bởi khi mai tang cho người, ta phát hiện hai bên thái dương của phụ thân gân xanh nổi lên chằng chịt, trên người còn xuất hiện vô số vết bầm tím. Người là bị trúng độc mà chết.”
“Thế thì có liên quan gì đến Lãnh Dạ Thiên Kỳ?”
“Khi cả nhà ta bị đày đến biên ải, có một hắc y nhân đến tìm ta, hắn nói hắn sẽ giúp ta báo thù, nhưng đổi lại ta phải toàn tâm toàn ý nghe lời hắn, và ta nhận lời, điều kiện là trở thành đệ nhất kỹ nữ của An Hiên Quốc và trở thành sát thủ ngầm dưới tay của hắn. Năm đó, ta nhận lệnh phải giết cho bằng được Lương phú hộ, chỉ là lúc ra tay bị người phát hiện cho nên bị truy sát, may thay gặp phải Thất vương gia, ngài đã cứu ta, ta cũng đã quỳ xuống muốn báo đáp. Thất vương gia nhìn ta rồi nói, có thật muốn báo thù cho cả nhà, thật sự muốn báo đáp hắn không. Ta không do dự gật đầu, hắn liền bảo hắn muốn thương lượng với hắc y nhân”
“Chắc không phải là muốn ngươi vào cung quyến rũ hoàng đé An Mộc Bình chứ hả?”
“Không phải quyến rũ hoàng thượng mà là quyến rũ thái tử, hoàng thượng là một minh quân, cũng không ham mê nữ sắc, chỉ có thái tử là kẻ phong lưu, trăng gió mà thôi. Bọn họ thỏa thuận với nhau, đưa vào phủ thái tử. Trong khoảng thời gian đó, ta phát hiện ra một sự thật…” Hiểu Nguyệt còn chưa nói hết câu thì đã bị một âm thanh trầm thấp làm cho giật mình.
“Nàng làm gì ở đây vậy?” Huyền Viên Thiên Mặc nhướng mày hỏi.
“Thần thiếp, thần thiếp…”
“Nàng ấy đến hỏi ta ở đây có thoải mái không, có thiếu thốn gì không mà thôi.” Nhược Lam nhàn nhạt nói.
Hiểu Nguyệt mỉm cười nhìn Nhược Lam đầy cảm kích, sau đó gật đầu nhìn Huyền Viên Thiên Mặc.
Huyền Viên Thiên Mặc quan sát biểu hiện của hai người, thấy không có gì khả nghi, liền nở nụ cười nói:
“Thì ra là như vậy, Nguyệt nhi quả nhiên chu đáo.”
“Bệ hạ, người quá khen rồi.” Hiểu Nguyệt cúi đầu đáp.
“Ai nha, ta đói bụng, hai người các ngươi có phải nên cho ta ăn chút gì đó không hả?” Nhược Lam xoa bụng nói.
“Hảo! Chúng ta cùng nhau ăn.” Huyền Viên Thiên Mặc phất tay, tiêu sái đi ra cửa lớn.
“Thứ thuộc hạ vô năng, đã để mất dấu.” Hắc y nhân e ngại nói.
“Ngay cả ngươi mà cũng không thể?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ quay lưng lại, kinh ngạc nhìn hắc y nhân.
“Hộ vệ của Quận chúa quả thật khinh công tái thế, thuộc hạ cố gắng mấy vẫn không thể theo kịp.”
“Được rồi, bổn vương cũng không có ý trách cứ ngươi, chuyện của Ngũ phu nhân ngươi làm rất tốt.”
“Là trách nhiệm của thuộc hạ, nhưng là thuộc hạ có vài nghi vấn.” Hắc y nhân thấp giọng hỏi.
“Ngươi thắc mắc vì sao ta lại muốn giết nàng có phải không?”
Hắc y nhân cuối đầu, im lặng không nói.
“Là vì nàng ta là nội gián của Lãnh Khiết Hàn và Huyền Viên Thiên Mặc”
“Sao có thể!” Hắc y nhân cả kinh thốt lên.
“Hửm, sao lại không thể? Thật ra nàng vốn là nội gián được Lãnh Khiết Hàn cài vào nhưng là bị Huyền Viên Thiên Mặc mua chuộc. Bổn vương đã sớm biết từ lâu, chỉ là đợi xem nàng sẽ giở trò gì mà thôi, muốn điều tra thông tin từ vương phủ, thật nực cười, chỉ dựa vào một mình nàng ta liền nghĩ rằng có thể?”
“Nếu đã sớm biết, vậy sao người không ra tay từ trước?”
“Cũng không cần vội, cứ để nàng ta khai báo với bọn chúng, ta chỉ là giả mù sa mưa, tung thông tin giả mà thôi. Hôm nay giết nàng ta là bởi Huyền Viên Thiên Mặc đã tìm đến, cũng đã hết giá trị lợi dụng, cho nên mới giết nàng.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ mâu quang cực kỳ băng lãnh, lạnh lùng nói.
Ngọc Huyền Cung.
Nhược Lam đang ngồi ăn hoa quả thì một thanh âm nũng nịu từ cửa sổ vọng vào, chỉ trong một cái chớp mắtt, một vật thể tròn vo, mềm mại đã cuộn trọn lại ngồi trên đùi nó.
“Chủ nhân a, ta hảo nhớ ngươi!”
“Bạch Bạch, có thật là nhớ hay không a?” Nhược Lam thò tay chọt chọt chiếc mũi khả ái của hắn, cười cười.
“Thật mà, thật sự nhớ.”
“Cứ tưởng ngươi ở với Lưu Tử, quên mất ta rồi!”
“Sao có thể chứ, mặc dù ngày ngày chơi đùa với hắn nhưng cũng không có quên người đâu.” Bạch Bạch liếm mép, cào cào ống tay áo Nhược Lam.
“Thế nào rồi hả?”
“Ân, chàng giờ là Trạng nguyên rồi nha, hoàng đế bệ hạ phong cho chàng làm Lại hình thị lang rồi.” Bạch Bạch trừng mắt, bất mãn trả lời.
“Sao vậy, sao có vẻ như đang giận dỗi? Chẳng phải ta mềm lòng cho phép ngươi tới gặp hắn rồi sao? Lần trước ta nói với hắn ba năm mới cho ngươi gặp lại hắn, ngươi xem ta thậm chí vì nhìn ngươi thương tâm quá độ cho nên đành phải mất mặt đẩy ngươi trở về sao?” Nhược Lam chớp mắt hỏi.
“Hắn a, ngày ngày bận rộn, chẳng thèm để ý đến ta.” Bạch Bạch nước mắt trào ra, ấm ức nói.
Nhược Lam khóe miệng câu lên, cánh tay trắng noãn vuốt ve bộ lông mềm mại của hắn, dịu dàng nói:
“Ngươi thông cảm cho hắn một chút, Lưu Tử còn trẻ, phải lập công danh. Hơn nữa chức Lại hình thị lang vô cùng bận rộn, không thể trách hắn. Tình hình trong nước thế nào?”
Bạch Bạch ngẩng đầu đáp:
“Canh cẩn rất nghiêm ngặt, bất kể là ai muốn ra vào thành đều phải mang theo giấy thông hành. Hơn nữa hoàng thượng có vẻ rất mệt mỏi a, ta dùng thuật tàng hình đi theo hắn vào cung, liền thấy hoàng thượng gầy đi rất nhiều.”
Nghe Bạch Bạch nói vậy, Nhược Lam chỉ có thể thở dài một hơi. Tình hình chính sự bất ổn, hơn nữa Đỗ Minh Sơn còn là chướng ngại, không gầy đi mới lạ.
“Ai nha, còn nữa nha, ta cùng với Nhậm Tề còn chọc Tịnh phi nữa.” Bạch Bạch cao hứng nói.
Hắn vừa dứt lời, một luồng ánh sáng xanh xuất hiện, Nhậm Tề ôn nhu nói:
“Là tại nàng ta quá chướng mắt thôi.”
“Đúng vậy, thật sự đáng ghét!” Bạch Bạch gật đầu phụ họa.
Nhược Lam khóe miệng co giật, quả nhiên đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, mới có nửa tháng không gặp, Nhậm Tề như thế nào biết đùa giỡn, hù dọa người khác rồi hả?
“Chủ nhân, ả ta ỷ được hoàng thượng sủng ái, tác oai tác quái, hành hạ cung nữ, đánh đập hạ nhân, tụi ta chỉ là thay trời hành đạo. Ban đêm hai người bọn ta lẻn vào Hoàng Cung giả ma giả quỷ hù dọa nàng ta một chút thôi. Ai ngờ ả đanh đá là thể lại nhát như cáy, mới hù một chút mà đã tiểu tiện cả ra, lại còn khóc lóc, lăn qua lăn lại, hảo buồn cười a.” Bạch Bạch vẫy tới vẫy lui cái đuôi, vui vẻ kể lại.
Nhậm Tề đứng một bên cũng cong lên khóe miệng, hai người kẻ tung người hứng làm Nhược Lam không khỏi bật cười.
“Hai người trở về cũng tốt, ta có chuyện muốn nhờ.”
“Là chuyện gì?” Bạch Bạch, Nhậm Tề đồng thanh hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]