“Đấy là phép lịch sự, là con người thì phải thế trừ khi ngươi không phải con người!”
“Nàng…” Lãnh Dạ Thiên Kỳ sắc mặt tối sầm, vươn tay chỉ về phía Nhược Lam.
Thấy vậy, Nhược Lam quay mặt ra chỗ khác, hoàn toàn xem hắn là không khí. Lãnh Dạ Thiên Kỳ bụng đầy lửa giận, lập tức tiến tới nắm lấy cổ tay phải của nó, tuy nhiên chỉ mới chạm tay vào, hắn liền cảm nhận được một cơn đau buốt ở cổ, định thần nhìn lại, hắn phát hiện cổ của mình đã bị nữ nhân trước mặt rạch một đường, máu tươi chảy ra không ngớt.
“Tại sao lúc nào cũng động thủ với ta?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ ai oán hỏi.
“Bởi vì ngươi dám chạm vào người ta!” Nhược Lam mặt không biến sắc, lạnh giọng đáp.
“Chạm vào nàng có gì không đúng?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ mặc kệ vết thương của mình, mày kiếm nhướng lên, u uất hỏi.
“Ta không thích ngươi dùng bàn tay đã chạm vào những nữ nhân khác đụng vào ta.”
“Nàng quá kiêu ngạo rồi đó!” Lãnh Dạ Thiên Kỳ tay đập mạnh vào chiếc bàn bên cạnh, nghiến răng gầm lên.
Nhìn thấy hành động này của hắn, Nhược Lam nhếch miệng cười:
“Không phải ta kiêu ngạo mà là do ngươi không biết điều, ta chẳng phải đã nói thứ ta cần là một nam nhân sẵn sàng móc trái tim của hắn ra cho ta xem hay sao? Ngươi không phải là người đó!”
“Nàng có từng nghĩ bản thân quá ích kỉ hay chưa? Ta thân là Vương gia bên mình không ít thì nhiều cũng phải có vài nữ nhân, đây là điều không tránh khỏi, nàng tại sao không chịu hiểu, bọn họ mãi mãi không sánh được với nàng, trong lòng ta nàng là người đặc biệt nhất và cũng chỉ có nàng mới có thể trở thành Vương phi của ta!”
“Vậy ngươi có từng nghĩ cho cảm giác của ta, ngày ngày nhìn thấy phu quân mình nói những lời yêu thương với người khác, cùng người khác ân ân ái ái sẽ như thế nào? Tại sao nam nhân lại có thể tam thê tứ thiếp còn nữ nhi chỉ có thể chính chuyên một chồng? Cho dù sau này nếu thật sự ta có si mê ngươi nhưng chỉ cần bên người ngươi còn một nữ nhân khác ta thà chết chứ không gả cho ngươi!” Nhược Lam bởi vì tâm tình kích động cho nên thanh âm có chút khàn khàn, đôi mắt to tròn sinh động giờ phút này phủ đầy sương mờ, làn sương của sự lạnh giá tới cực điểm.
Lời vừa dứt, Lãnh Dạ Thiên Kỳ sửng sốt không thôi, hắn quả thật không nghĩ nàng sẽ kích động như vậy. Những lần trước khi hắn đề cập đến chuyện này, nàng cũng chỉ nói cho qua chuyện chứ không như bây giờ.
Nhược Lam sau khi lấy lại được bình tĩnh liền ngẩng đầu nhìn vào vết thương không ngừng chảy máu trên cổ của hắn, đôi lông mày khẽ nhăn lại, vội lấy trong tay áo một bình Kim Sang Dược rồi ném cho hắn:
“Cầm lấy bôi vào vết thương đi!”
Xoay xoay bình Kim Sang Dược trên tay, Lãnh Dạ Thiên Kỳ hưng phấn nói:
“Xem ra nàng vẫn còn quan tâm đến ta.”
“Đừng nghĩ linh tinh, ta là đại phu!”
Một câu được nói ra, Lãnh Dạ Thiên Kỳ sắc mặt hóa đen, bởi vì nàng là đại phu cho nên thấy người khác bị thương, nàng không thể không cứu, chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Nghĩ đến đây, hắn bất giác thở dài nhìn chiếc bình trong tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Nhược Lam nói:
“Trông sắc mặt nàng không tốt, vẫn là nên nghĩ ngơi thôi!”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Lúc Lãnh Dạ Thiên Kỳ vừa rời đi cũng là lúc Nhược Lam cảm nhận được trong phòng có một hơi thở xa lạ, mâu quang khẽ lóe, Nhược Lam trầm giọng hỏi:
“Kẻ nào?”
“Cửu tiểu thư.” Một nhân ảnh nhanh chóng xuất hiện, quỳ trên mặt đất hướng nó hành lễ.
“Ngươi là?” Nhược Lam nhíu mày hỏi.
“Thần là Đoạn Tâm, thuộc hạ của Mộ Dung trang chủ.” Đoạn Tâm hai tay chắp lại thành quyền, cung kính nói.
Nhược Lam thoáng ngạc nhiên, sau đó dịu giọng hỏi:
“Đứng dậy đi, tìm ta có chuyện gì?”
“Trang chủ đã điều tra được vị thần y trước đây chữa bệnh cho Ngọc phi nương nương rồi ạ.”
“Là ai?” Nhược Lam vui mừng hỏi.
“Là Lương Tụ, một trong bốn vị thần y nổi tiếng trên giang hồ, tuy nhiên người này không chính cũng không tà, hành tung rất bí ẩn.”
Nghe vậy, Nhược Lam lại đưa tay lên vuốt ve khóe miệng, nhíu mày hỏi:
“Còn gì nữa không?”
“Bẩm tiểu thư, Lương Tụ này không chỉ là một thần y, ông ta còn là một pháp sư chuyên dùng cổ. Hiện tại đang sống tại Bất Thiên Nhai.”
“Bất Thiên Nhai?” Nhược Lam nghiêng đầu nhìn Đoạn Tâm.
Cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Nhược Lam, Đoạn Tâm lập tức lên tiếng:
“Bất Thiên Nhai nằm ở Vô Ngân Quốc là một thung lũng hoang vu, quanh năm sương mù bao phủ khiến cho ngoại nhân không thể nhìn được bên trong có những gì, phàm là kẻ nào tự ý bước vào đó điều không thể trở về. Bất Thiên Nhai này là nơi ở của những vị vu thuật chuyên dùng cổ khống chế tâm ý của người khác. Nghe nói Lương Tụ chính là vị vu thuật đứng đầu của Bất Thiên Nhai.”
Đoạn Tâm vừa dứt lời, Nhược Lam thoáng cả kinh, dùng cổ ư, có lẽ nào…
Sau một hồi trầm ngâm, Nhược Lam mới ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Tâm tiếp tục hỏi:
“Đại ca có nói gì nữa không?”
“Trang chủ nói rằng nếu như mọi chuyện ở Lãnh Dạ Chi Quốc đều đã ổn thỏa thì tiểu thư phải nhanh chóng trở về Long Thịnh.”
“Ừm, ngươi chờ ta một chút.”
Dứt lời, Nhược Lam đứng dậy tiến về phía bàn, tiếp đó lôi trong tay áo một lọ thủy tinh nhỏ, đổ một ít chất lỏng trong suốt vào một cái tách. Thứ chất lỏng Nhược Lam vừa đổ vào được chế từ trái Ngũ Bội, đây là loại mực đặc biệt dùng để viết Bạch chỉ, loại thư khi để ráo mực, chữ sẽ lập tức biến mất.
Ước chừng khoảng nửa sắc sau, Nhược Lam đưa cho Đoạn Tâm một phong thư, căn dặn phải trao tận tay cho Mộ Dung Phi Tuyết. Đoạn Tâm gật đầu đáp ứng sau đó phi thân rời đi.
Đào Hoa Túy.
Từ bên trong căn phòng phát ra tiếng đồ đạc bị ném xuống một cách tàn nhẫn khiến cho viên tiểu nhị đứng bên ngoài run rẩy không thôi.
Lãnh Khiết Hàn lúc này tâm tình đang cực kỳ bất ổn, lửa giận bùng cháy không dứt, nghiến răng nói:
“Nam Phong Trân Lam, nàng cư nhiên to gan, hết lần này đến lần khác bỡn cợt ta!” Hắn vừa nói vừa ngắm gương mặt mình trong gương, sắc mặt ngày càng khó coi. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn giờ đây tràn ngập những hình vẽ nhảm nhí, nào là một hài tử đang ngồi trên người một con rùa, mà con rùa này cũng thật kỳ lạ, rùa gì mà lại mặc quần áo, hài tử kia không những đè lên người con rùa mà còn hung bạo xé xiêm y của con rùa, bên trên còn có dòng chữ tiểu thụ bé nhỏ, hãy để tổng công ta dạy dỗ ngươi! Tiểu thụ? Tổng công? Đấy là cái gì? Điều hắn giận nhất chính là bản thân đã quá lơ là, nàng ta phá giải được huyệt đạo sau đó dùng mê dược đối với hắn, vậy mà hắn lại không thể nhận ra, thậm chí còn chìm đắm trong nụ hôn đó. Sau khi tỉnh dậy, điều đầu tiên hắn làm chính là gọi tiểu nhị bưng cho hắn một chậu nước ấm, nào ngờ viên tiểu nhị sau khi bước vào liền nhìn hắn bật cười ha hả, cười đến nổi mặt mày đỏ chét như cái mông con khỉ hắn nuôi ở Hoàng Cung. Nhìn thấy biểu tình khác thường của viên tiểu nhị, hắn biết là bản thân chắc chắn đã có chuyện gì, lập tức tiến về phía gương đồng, hắn chết lặng khi nhìn thấy khuôn mặt của mình trong gương, cho dù hắn cố gắng tẩy rửa thế nào cũng không thể xóa được hình vẽ trên mặt. Rốt cuộc nàng đã dùng loại mực nào để hãm hại ta. Nam Phong Trân Lam, nàng hãy đợi đấy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]