Chương trước
Chương sau
Phủ Hạo gia

“Tham kiến Quận chúa.”

Sau khi đã an vị trên ghế, Nhược Lam mới liếc mắt nhìn Hạo Thế Vĩnh, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên, nhàn nhạt đáp lại

“Bình thân. Gần đây Hạo gia vẫn khỏe chứ?”

“Đa tạ Quận chúa đã quan tâm, sức khỏe của lão phu rất tốt.”

“Ừm. Ta đến đây là để thông báo cho ngươi biết, ta đã có một chút manh mối của hung thủ sát hại Nhị tiểu thư.”

“Thật ư?” Hạo Thế Vĩnh chau mày nhìn Nhược Lam đầy nghi ngờ.

“Hửm? Ngươi không tin lời ta nói?”

“Lão phu không có ý đó, chỉ là trong lúc nhất thời sửng sốt cho nên…”

“Nha, thật vậy sao? Dù sao ta đến đây chỉ để nói một tiếng cho ngươi an lòng, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho Nhị tiểu thư.”

“Đa tạ Quận chúa, đã khiến người hao tâm rồi.” Hạo Thế Vĩnh quỳ gối dập đầu, thanh âm run run đầy cảm kích.

Khẽ nhíu mày, Nhược Lam phất ông tay áo, thấp giọng nói:

“Đứng dậy đi, đây vốn là chuyện ta phải làm, cũng trễ rồi, ta phải trở về thôi!”

“Để lão phu tiễn người một đoạn.”

“Ân.”

Sau khi trở về Phong Linh Các, điều đầu tiên Nhược Lam làm chính là đến thư phòng của Mộ Dung Phi Tuyết. Ấn tượng của Nhược Lam về nơi đây rất tốt, không gian thoáng đạt, tuy rằng nhìn bên ngoài có vè chật hẹp nhưng thực chất bên trong rộng đến không ngờ. Bốn bức tường được bao phủ bới vô số sổ sách, thể loại nào cũng có. Từ binh pháp, văn chương, y thuật, địa lý, lịch sử cho đến bí kíp võ công đều có ở đây. Nhìn hàng ngàn cuốn sách được gác trên kệ mà Nhược Lam muốn hoa cả mắt, đôi mắt tinh anh đảo quang một vòng, sau đó dừng lại ở kệ sách cuối cùng nằm phía bên tay trái, bên trên đề hai chữ: “Võ Thuật.”

Tiếp đó Nhược Lam bắt tay vào việc đọc hết tất cả những cuốn sách trên kệ này, ba canh giờ sau, nó ngẩng đầu lên nhìn kệ sách đã vơi đi một nữa thế nhưng bản thân vẫn chưa tìm được thứ mình muốn tìm. Nhược Lam uể oải cúi thấp đầu thì vô tình lại nhìn thấy một cuốn sách đã bị bụi mờ che phủ dưới gầm kệ. Vươn tay phủi đi lớp bụi, hai mắt của Nhược Lam lóe lên một ánh nhìn kinh ngạc.

Đang trong lúc thất thần suy nghĩ thì Mộ Dung Phi Tuyết bất ngờ lên tiếng:

“Muội đang làm gì vậy?”

Thanh âm của hắn khiến Nhược Lam nhất thời giật mình mà đánh rơi cuốn sách. Mộ Dung Phi Tuyết khẽ nhướng mày, thấp giọng hỏi:

“Cửu Âm Hoán Cốt! Muội tìm thấy nó ở đâu vậy?”

“Nó bị rơi dưới kệ sách, muội tình cờ phát hiện được nên mới lôi nó ra. Đại ca, muội mượn cuốn này đem về đọc được không?”

“Ân.”

“Đa tạ huynh!”

Dứt lời Nhược Lam lập tức bỏ lại Mộ Dung Phi Tuyết một mình quay về phòng đóng kín cửa lại, nó bắt đầu nghiên cứu môn võ công này. Nửa canh giờ trôi qua, Nhược Lam gấp cuốn sách lại thở ra một hơi, trong lòng hét lớn: “Quả nhiên là hắn.”

Nhược Lam vừa đưa ra đáp án cũng là lúc nha hoàn phía bên ngoài cửa cầu kiến, nàng ta nói rằng Mộ Dung Phi Tuyết muốn gặp nàng. Nhược Lam không cần suy nghĩ cũng biết hắn nhất định đã biết hung thủ là ai.

Tiền sảnh Phong Linh Các.

“Đại ca!”

“Chúng ta đến nha môn.”

“Đến đó làm gì?”

“Có người tố cáo Tư Đồ Ngạo chính là hung thủ sát hại Nhị tiểu thư Hạo Nguyệt Chi, ngũ đệ đang ở nha môn xét xử, đệ ấy sai người tới báo cho chúng ta.”

“Vậy thì đi thôi.” Nhược Lam âm thầm cười lạnh, xem ra có kẻ đã chịu không nổi cho nên ra tay trước rồi.

Nha môn tri phủ.

“Vi thần tham kiến Quận chúa, Quận chúa vạn phúc kim an.” Tư Đồ Mãn kính lễ quỳ gối.

“Thảo dân Trương Bình, lão phu Hạo Thế Vĩnh tham kiến Quận chúa!”

“Miễn lễ!” Nhược Lam vừa nói vừa liếc mắt nhìn lướt qua Tư Đồ Mãn. Kẻ đang quỳ dưới công đường chẳng phải là trưởng tử của ngươi sao? Để xem ngươi sẽ xử lý chuyện này thế nào, có trách thì trách ngươi quá nuông chiều hắn để bây giờ chính hắn lại làm hại tiền đồ của ngươi.

“Hồi bẩm vương gia, xin người đòi lại công đạo cho Nhị tiểu thư, chính hắn đã giết Nhị tiểu thư.” Một nam tử ước chừng mười tám tuổi cơ thể run rẩy, quỳ gối dập đầu ấm ức nói.

“Ngươi nói bậy! Ta không có!” Tư Đồ Ngạo lúc này vì quá tức giận, điên tiết quát lên.

“Câm miệng! Ta còn chưa nói, Tư Đồ Ngạo tội nhân như ngươi lại dám lên tiếng?” Nam Phong Dịch Thiên lạnh giọng quát.

Tư Đồ Ngạo trừng mắt nhìn Nam Phong Dịch Thiên sau đó lại nhìn phụ thân của hắn Tư Đồ Mãn với ánh mắt cầu cứu. Nhận thấy đôi mắt của hắn đang nhìn về phía mình, Tư Đồ Mãn khẽ ho một tiếng, trầm giọng nói:

“Tư Đồ Ngạo mặc dù ngươi là hài tử của ta thế nhưng ta thân là quan phụ mẫu sao có thể vì ngươi mà dung túng, nếu quả thật ngươi có tội ta quyết không tha cho ngươi.”

Lời vừa dứt, Tư Đồ Ngạo lập tức biến sắc, mọi người xung quanh thì bán tán không thôi, khắp thành Dương Châu ai mà không biết Tư Đồ Mãn bao che cho Tư Đồ Ngạo, hắn vì thế mà ngày càng làm càn, phách lối ta đây. Nay lại nói những lời này thật khiến người khác không thể tin được.

“A Minh! Ngươi vì sao lại cho rằng Tư Đồ Ngạo là hung thủ?” Nam Phong Dịch Thiên liếc nhìn nam tử mười tám tuổi kia, nhíu mày hỏi.

“Bẩm Vương gia, cái ngày mà Nhị tiểu thư chết, thảo dân đã tình cờ nhìn thấy Tư Đồ thiếu gia từ trong phủ Hạo gia bước ra, lúc đó vào khoảng canh ba.” A Minh vừa nói xong, xung quanh dân chúng lại nổi lên một trần bàn luận, có người sửng sốt, có người phỉ báng, đủ mọi cảm xúc.

Nam Phong Dịch Thiên ra hiệu cho mọi người im lặng sau đó tiếp tục hỏi:

“Tình tiết quan trọng như vậy sao bây giờ ngươi mới nói?”

Nhắc tới đây thân hình của A Minh run lên cầm cập, hắn lắp bắp nói:

“Bẩm Vương gia! Chuyện này…chuyện này….thảo dân là vì sợ Tư Đồ thiếu gia giết người diệt khẩu!”

“Hửm, nếu vậy sao bây giờ ngươi lại có gan nói ra?” Nam Phong Dịch Thiên nhướng mày, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn A Minh.

“Sau khi nhìn thấy Tư Đồ thiếu gia từ Hạo phủ rời đi, thảo dân đã sinh lòng nghi ngờ, sáng hôm sau lại nhận được tin Nhị tiểu thư bị giết, thảo dân sợ hãi không thôi. Tromg thành không ai là không biết Tư Đồ thiếu gia hung hăng, kiêu ngạo, chỉ cần ai đắc tội với hắn cả nhà người đó nhất định sống không bằng chết. Chính vì vậy thảo dân quyết định đem bí mật này chôn dưới đáy mồ không nói ra, thế nhưng mấy ngày nay, cái chết của Nhị tiểu thư cứ ám ảnh thảo dân, nàng ấy thật sự rất tốt, đối xử với hạ nhân luôn công bằng, không đánh đập hay chửi mắng mà ngược lại rất ôn nhu. Hơn nữa nNhị tiểu thư là ân nhân cứu mạng của mẫu thân thảo dân, nghĩ tới đây, thảo dân thấy mình không thể vong ân bội nghĩa cho nên lập tức đến công đường tố cáo. Xin Vương gia đòi lại công đạo cho Nhị tiểu thư.” A Minh thành khẩn dập đầu lần nữa, hướng Nam Phong Dịch Thiên trả lời.

Hài lòng gật đầu, Nam Phong Dịch Thiên quay sang nhìn Tư Đồ Ngạo, thanh âm lạnh đi mấy phần hỏi:

“Tư Đồ Ngạo ngươi còn gì để nói?”

“Ta không có tội, đúng là vào lúc Hạo Nguyệt Chi chết ta đã có mặt ở Hạo phủ, thế nhưng ta không có giết nàng.” Tư Đồ Ngạo bất bình nói.

“Vậy ngươi đến đó làm gì?”

“Ta đến đó gặp Xuân Hoa, đại nha hoàn của Hạo Nguyệt Chi.”

Nói tới đây, khuôn mặt của Tư Đồ Mãn và Hạo Thế Vĩnh liền biến sắc, người dân lại một lần nữa ngạc nhiên không dứt, Tư Đồ thiếu gia nửa đêm canh ba lại tới Hạo gia để gặp nha hoàn của Nhị tiểu thư? Đây chẳng phải là chuyện động trời sao?

Nhược Lam nhếch miệng cười nhạt, trưởng tử của mình lén lút đi gặp tình nhân, hơn nữa tình nhân kia lại còn là một nha hoàn. Mặt mũi của ngươi đã bị chính hài tử của mình tự mình vạch ra cho người khác cười nhạo rồi, ngươi dạy còn mình quả thật rất hay nha. Hạo Thế Vĩnh cũng đâu có thua kém, nha hoàn trong phủ đem hôm lén lút rủ tình nhân vào phủ làm chuyện bại hoại, thế mà hắn lại không hay biết gì. Chậc chậc có kịch hay để xem rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.