Phong Linh Các.
Hiện tại cũng đã là nửa đêm thế nhưng Nhược Lam vẫn thao thức không thể ngủ được, ngẩng đầu nhìn vầng trăng phía bên ngoài khung cửa, bất giác nó nhớ tới hai tiểu đông tây kia. Lập tức lôi hai miếng ngọc bội bên hông đặt dưới ánh trăng, hai luồng ánh sáng lục lam đồng thời xuất hiện.
“Chủ nhân!” Liễu Mặc vui mừng reo lên.
“Người gọi chúng ta ra đây chắc không phải là vì vụ án của Hạo Nguyệt Chi chứ?” Lãnh Huyết lạnh lùng hỏi.
Nghe hắn hỏi như thế, Nhược Lam có chút chột dạ, cười ha hả hai tiếng, nhỏ nhẹ nói:
“Có thể cho ta một ít manh mối hay không?”
“Không thể! Bọn ta không được phép can thiệp vào. Sự thật luôn nằm dưới đáy cốc rượu, mà cốc rượu này chỉ có chủ nhân mới có thể nhìn thấy đáy. Hơn nữa ta nghĩ người nên gặp trực tiếp Trương Bình một lần”. Lãnh Huyết hai tay khoanh trước ngực, con ngươi màu lam híp lại hòa quyện với ánh trăng ngoài khung cửa càng tôn lên vẻ đẹp ma mị của hắn.
Lời vừa nói ra, Nhược Lam lập tức ngẩn người chìm vào suy nghĩ, một khắc sau mới bĩu môi, hờn dỗi nói:
“Hứ, đồ keo kiệt! Ta bị mất ngủ, hai người các ngươi có cách nào không?”
“Người chẳng phải là đại phu sao? Pha chế thuốc ngủ mà uống đi” Lãnh
Huyết liếc Nhược Lam một cái, thấp giọng nói.
“Ta không muốn lạm dụng thuốc ngủ nha”.
“Tưởng chuyện gì, ta sẽ hát cho người nghe”. Liễu Mặc thân mặc lục y bay tới bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nam-tai-nu-de-nhat-khuynh-thanh/3188965/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.