Nam Phong Thiên Hạo nhìn dòng người qua lại tấp nập, sắc mặt không khỏi tối xầm, nghiến răng nghiến lợi nói. 
“Ta bị đoạn tụ”. 
“Cái gì, ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không có rõ”. Nhược Lam nhướng mày hỏi. 
“Cô nương, đừng làm khó chủ tử, vừa rồi chẳng phải chủ tử…” 
Thượng Quan Cẩn còn chưa có nói hết câu thì đã bị Nhược Lam cướp lời. 
“Nha, ta nào có làm khó, có sức chơi có sức chịu, hơn nữa điều kiện của ta là hô to mà, nói nhỏ như thế ai mà nghe được chứ”. 
Nam Phong Thiên Hạo nhìn dân chúng của mình mà chột dạ, đường đường là hoàng đế mà phải đứng trước bàn dân thiên hạ tự làm mình mất mặt, nhưng mà nói không giữ lời còn mất mặt hơn, hắn đành phải cắn răng nhịn xuống nỗi nhục này, hít sâu một hơi. 
“TA BỊ ĐOẠN TỤ”. 
Lời vừa dứt, cả con phố sầm uất bỗng chốc im lặng như tờ, tất cả mọi người có mặt ở đó đều quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hắn, tiếng chỉ trích, soi mói bắt đầu vang lên không ngớt, Thượng Quan Cẩn nhíu mày nhìn một đống hỗn loạn trước mặt, trong lòng có một loại cảm giác bất lực không nói nên lời. Hắn khẽ thi triển khinh công nắm lấy tay áo của Thiên Hạo rồi cùng nhau bay đi. 
Nhược Lam nhếch miệng cười nhạt, nhìn hai bóng lưng quen thuộc rời khỏi tầm mắt. 
——————-Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha ——— —————- 
Yên Vân lâu 
“Chủ tử, người tính thế nào?” Một thanh âm già nua vang lên. 
“Cho người theo dõi, nếu hắn rời khỏi Giang Nam về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nam-tai-nu-de-nhat-khuynh-thanh/133742/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.