Chương trước
Chương sau
Nam Phong Thiên Hạo nhìn dòng người qua lại tấp nập, sắc mặt không khỏi tối xầm, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ta bị đoạn tụ”.
“Cái gì, ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không có rõ”. Nhược Lam nhướng mày hỏi.
“Cô nương, đừng làm khó chủ tử, vừa rồi chẳng phải chủ tử…”
Thượng Quan Cẩn còn chưa có nói hết câu thì đã bị Nhược Lam cướp lời.
“Nha, ta nào có làm khó, có sức chơi có sức chịu, hơn nữa điều kiện của ta là hô to mà, nói nhỏ như thế ai mà nghe được chứ”.
Nam Phong Thiên Hạo nhìn dân chúng của mình mà chột dạ, đường đường là hoàng đế mà phải đứng trước bàn dân thiên hạ tự làm mình mất mặt, nhưng mà nói không giữ lời còn mất mặt hơn, hắn đành phải cắn răng nhịn xuống nỗi nhục này, hít sâu một hơi.
“TA BỊ ĐOẠN TỤ”.
Lời vừa dứt, cả con phố sầm uất bỗng chốc im lặng như tờ, tất cả mọi người có mặt ở đó đều quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hắn, tiếng chỉ trích, soi mói bắt đầu vang lên không ngớt, Thượng Quan Cẩn nhíu mày nhìn một đống hỗn loạn trước mặt, trong lòng có một loại cảm giác bất lực không nói nên lời. Hắn khẽ thi triển khinh công nắm lấy tay áo của Thiên Hạo rồi cùng nhau bay đi.
Nhược Lam nhếch miệng cười nhạt, nhìn hai bóng lưng quen thuộc rời khỏi tầm mắt.
——————-Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha ——— —————-​
Yên Vân lâu
“Chủ tử, người tính thế nào?” Một thanh âm già nua vang lên.
“Cho người theo dõi, nếu hắn rời khỏi Giang Nam về kinh thành lập tức giết.” Thanh âm tràn ngập băng lãnh của huỳnh y nam tử vang lên.
“Thần, đã rõ” . Sau khi nhận được mệnh lệnh lão nhân dùng khinh công phi thân ra ngoài.
Nhược Lam lúc này đang ẩn thân trên mái nhà, trên tay cầm một lọ sứ màu xanh, bên trong là một con nhện có bộ lông màu đỏ tươi đang ngọ nguậy muốn thoát ra ngoài, Nhược Lam nhanh chóng thả con nhện vào lòng bàn tay rồi lại lấy trong ống tay áo một lọ sứ khác, bên trong lọ này chứa một chất lỏng màu hồng đào, tiếp đó Lam đổ một ít chất lỏng vào chi của hồng mao nhện rồi dùng Vô Tán tiêu nhẹ nhàng điều khiển.[ Vô Tán tiêu là một loại tiêu nhỏ bàng ngón áp út, có công dụng điều khiển động vật, chỉ có động vật mới nghe thấy, con người không thể nghe]. Nhận được mệnh lệnh, hồng mao nhện từ mái nhà bò xuống dưới một cái bàn, nơi, nơi mà Hồng y nam tử vừa mới ngồi, các chi của nó thò vào tách trà trên bàn rồi lặng lẽ quay trở về lọ sứ trên tay Nhược Lam. Yên lặng chờ đợi thời cơ, quả nhiên vị hồng y nam tử kia bưng tách trà trên tay uống một ngụm. Lam nở nụ cười quỷ dị rồi phi thân quay trở về Túy Hoa Lâu.
Nhược Lam toan trở về phòng mình nghỉ ngơi thì bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm tỏa ra từ phòng Thượng Quan Cẩn, ngay lập tức nó gõ cửa ngõ ý muốn vào. Thượng Quan Cẩn đáp ứng.
Vừa mới đặt chân vào phòng, Nhược Lam đã nhìn thấy ngay cái bộ mặt đáng ghét của Nam Phong Thiên Hạo, bất quá vì chỗ đồ ăn trước mắt nó có thể tạm coi ai kia như không khí. Quay đầu nhìn Thượng Cẩn hỏi.
“Ta có thể ăn không?”
“Không!” Nam Phong Thiên Hạo lớn giọng trả lời.
“Này, ngươi vô duyên vừa thôi, ta hỏi hắn chứ đâu có hỏi ngươi”.
“Trẫm là chủ nhân của hắn, trẫm có quyền”. Nam Phong Thiên Hạo nghênh mặt lên trả lời.
“Ồ, thế nghĩa là cái gì của hắn cũng là của ngươi?” Nhược Lam chớp chớp mắt hỏi.
” Dĩ nhiên”.
“Nha, Thượng Quan Cẩn ha, hắn nói thế nghĩa là thê tử của ngươi cũng là thê tử của hắn có phải không?”.
” Bệ hạ, người thật sự sẽ cướp thê tử của ta sao?” Thượng Quan Cẩn nghiêng đầu chăm chú nhìn Nam Phong Thiên Hạo.
“A, cái đó, ta sao có thể làm chuyện…”.
” Rõ ràng ngươi vừa bảo cái gì của hắn cũng là của ngươi. vậy mà giờ còn chối”. Nhược Lam không để cho hắn nói hết câu, liền lên tiếng chặn ngay câu nói của hắn.
“Người ăn nói hàm hồ”, Nam Phong Thiên Hạo đứng bật dậy, toan nhào về phía Nhược Lam.
Thấy vậy, Thượng Quan Cẩn nhanh chóng ngăn cản, che ở trước mặt Nhược Lam.
“Bệ hạ, kẻ thức thời mới là quân tử, thần bữa ăn này người đừng nên tính toán với cô nương ấy làm gì”.
“Ha ha, vẫn là Thượng Quan Cẩn thông minh”. Nhược Lam đứng ở sau lưng Thượng Quan Cẩn, vỗ tay tán thưởng.
” Hừ, trẫm đại lượng không chấp với kẻ tiểu nhân như ngươi”.
” Ủa chứ không phải là do không đủ sức à?” Nhược Lam bĩu môi nói.
” Ngươi…”. Nam Phong Thiên Hạo lại tiếp tục muốn nhào về phía nó.
“Bệ hạ…. nhẫn”. Thượng Quan Cẩn một lần nữa ra tay ngăn cản.
“Cẩn, không có trái cây à? Ta muốn ăn”.
” Ân, vậy, để ta đi lấy”.
“Ngươi đứng lại đó, để ta”. Dứt lời Nam Phong Thiên Hạo nở một nụ cười giảo hoạt, nhanh như gió phi thân xuống dưới lầu.
Bất giác cả Nhược Lam lẫn Thượng Quan Cẩn đồng thời nhíu mày, có cùng suy nghĩ: ” Lại nghĩ ra quỷ kế gì đây ?”
Một khắc sau, Nam Phong Thiên Hạo liền trở về, trên tay hắn là một dĩa trái cây thập phần đẹp mắt, hắn mỉm cười nhìn Nhược Lam, dịu dàng nói.
” Biểu muội a, ăn đi, rất ngon đấy”.
” Hôm nay chắc là trời sẽ mưa to lắm đấy, sao tự nhiên tốt thế”.
” Trẫm tốt hồi giờ, chỉ tại ngươi không để ý đó thôi”. Nam Phong Thiên Hạo tươi cười rạng rỡ.
” Bệ hạ người thật đáng ngờ”. Thượng Quan Cẩn nhìn hắn với ánh mắt dò xét.
” Thượng Quan Cẩn từ lúc nào ngươi cả gan dám nghĩ xấu về trẫm?”.
“Thần….”
“Hắn chỉ nói sự thật thôi, sao ngươi có tật nên giật mình à ?”.
“Hừ, trẫm không có, còn không mau ăn.”
Nhược Lam từng chút từng chút một thưởng thức hương vị tuyệt hảo của dĩa trái cây mát lạnh trong sự ngỡ ngàng của Nam Phong Thiên Hạo, nội tâm hắn không ngừng dậy sóng . Không lý nào, rõ ràng tiểu nhị nói đó là loại ớt cay nhất của Tứ Xuyên, chỉ cần ăn một chút thôi cũng đủ để cuống họng khô nóng, một canh giờ sau mới hết, hừ lẽ nào hắn dám bán đồ giả cho mình, tên tiểu nhị đáng chết, hãy đợi đấy .
Nhược Lam vừa ăn vừa quan sát biểu hiện của Nam Phong Thiên Hạo, đôi mắt ánh lên tia sáng lạ thường, Thiên Hạo vì đang mải mê suy nghĩ nên không để ý, tuy nhiên Thượng Quan Cẩn lại nhìn thấy một cách rõ ràng, hắn đang tính khuyên can chủ từ thì Nam PhongThiên Hạo đã giơ tay bốc một miếng đẻ ăn. Và thế là một tiếng thét chói tai từ trong phòng truyền ra khiến cho Túy hoa lâu một phen náo loạn.
Khách quan trong tửu lâu chỉ nghe thấy một giọng cười thanh thúy của nữ nhân vang lên, kế tiếp là tiếng nói dồn dập của nam nhân đòi nước, sau đó lại nghe thấy một thanh âm đầy lo lắng của một nam nhân khác hỏi thăm, ai nấy đều tò mò không biết rốt cuộc trong gian phòng đó đã xảy ra truyện gì. Bất quá chỉ có người trong cuộc mới biết mà thôi.
Nam Phong Hạo sau khi mở to mắt nhìn nó ăn miếng trái cây có tẩm loại ớt bột cay nhất của Tứ Xuyên mà không có bất cứ phản ứng gì, hắn liền sinh nghi ngờ tiểu nhị lừa hắn nên thuận tay bỏ một miếng vào miệng, ngờ đâu vừa mới cho vào liền thấy cổ họng nóng ran, cay đến cháy họng, hắn chỉ kịp aaaa lên lao tới bàn vồ lấy nước uống nhằm hóa giải cơn khô nóng, nào ngờ càng uống nước thì lại càng thấy cay, cay đến nổi mồ hôi, nước mắt đều chảy ra, Thượng Quan Cẩn thì cứ chạy tới chạy lui lo lắng cho chủ tử, không biết nên làm thế nào cho phải. Tình thế đang gay cấn bỗng Nhược Lam lên tiếng đầy khinh bỉ:
“Đáng đời nhà ngươi, cư nhiên dám giở thủ đoạn này, cơ mà ta quên nói cho ngươi biết từ nhỏ ta đã thích ăn cay, cho nên loại ớt bột Tứ Xuyên này chỉ là chuyện nhỏ thôi”.
“Ngươi vì sao ko nói sớm hả?” Nam Phong Thiên Hạo thanh âm trở nên khàn khàn, oán hận nhìn nó.
“Ngươi đâu có hỏi, hơn nữa nhờ thế ta mới biết được, đường đường là hoàng đế của Long Thịnh Hoàng Triều cư nhiên lại có thể giở thủ đoạn như thế, là ngươi tự rước vận rủi, sao lại trách ta. Cẩn, ko phải là ta không muốn giúp chủ tử của ngươi mà là do hắn ko biết điều thôi”. Nói xong Nhược Lam liền xoay người bỏ đi để mặc cho ai kia thống khổ vì bị chất cay kịch liệt tấn công cổ họng.
Về phía Thượng Cẩn, sau khi nhìn bóng lưng Nhược Lam rời đi, trong lòng ai oán không thôi. Bệ hạ a, nếu người là long thì cô nương ấy là phượng, ai thắng ai thua còn chưa biết được
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.