Vì cùng Thượng Quan Cẩn cưỡi chung một con Thiên lý mã cho nên chưa tới một ngày liền tới được Giang Nam. Thượng Quan Cẩn đưa Nhược Lam tới một khách điếm tên là Túy Hoa Lâu, sau khi an bài xong chỗ ở cho nó, hắn liền rời đi. 
Về phía Thượng Quan Cẩn, sau khi làm xong những chuyện cần phải làm, hắn liền tới tìm Nhược Lam, tuy nhiên khi hắn gõ cửa thì không thấy hồi đáp. Thoáng chau mày đi xuống tửu lâu, lập tức tiểu nhị đưa cho hắn một phong thư. Khi Thượng Quan Cẩn mở ra, sắc mặt đen hơn vài phần, nội dung trong bức thư chỉ vỏn vẹn một câu: “Ta là nữ nhân, chẳng phải quân tử!”. Thượng Quan Cẩn ngẩn người, này, ý tứ này…Vì là nữ nhân cho nên không cần giữ lời? 
Khẽ thở dài, dù sao tính tình nàng ta như thế, cũng không nên quá trông chờ, sự việc trước mắt mới khiến hắn đau đầu. Đương kim hoàng thượng, chủ nhân của hắn cư nhiên vào một ngày đẹp trời liền để lại một lời nhắn : ” Trẫm cải trang đi vi hành, đừng tìm trẫm, mọi chuyện giao cho Tể Tướng và Ngũ vương gia gánh vác, nếu hai khanh làm tốt khi hồi cung trẫm sẽ ban thưởng “. 
Hoàng cung một phen sóng gió, hoàng đế lại xuất cung, đây là lần thứ mười trong năm người trốn khỏi cung, mang tiếng vi hành chứ thật ra là trêu hoa ghẹo nguyệt ở nơi nào rồi, nghĩ đến đây Thượng Quan Cẩn không khỏi cảm thấy bất lực, chủ tử của hắn tuy là văn võ song toàn, khí thế bất phàm thế nhưng cái tính phong lưu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-nam-tai-nu-de-nhat-khuynh-thanh/133739/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.