“Thanh Vân, Phạm Tử Đình là bạn thanh mai trúc mã của ta, nàng thật ra là thân nữ nhi, nhưng từ nhỏ phụ mẫu nàng đã cho nàng mặc trang phục con trai, muốn cho nàng được đi học, không để nàng phải khổ sở quấn chân như khuê nữ bình thường.” Thu Nguyệt nhìn Từ Thanh Vân, thấy hắn đang lắng nghe chuyên chú. “Mười mấy năm qua, trong Từ gia trang không ai biết việc này. Khi cha nàng qua đời, nàng liền tạm thời bị đưa đến làm việc ở phòng thu chi. Đại trang chủ không biết nàng là nữ nhi, ném cho nàng bao nhiêu công việc nặng nề, tiểu Đình thật sự rất đáng thương !” Thu Nguyệt càng nói càng lo lắng cho cuộc sống hàng ngày của Phạm Tử Đình. Trước kia đều là nàng chăm sóc cho Phạm Tử Đình, hiện tại Phạm Tử Đình một thân một mình nơi xa lạ, làm người khác thật lo lắng. Nghe xong lời Thu Nguyệt nói, Từ Thanh Vân bày ra vẻ mặt đã hiểu rõ mọi chuyện. “Thì ra là thế! Hiện tại sắc quỷ kia đã biết nàng là nữ nhi.” Thì ra sắc quỷ đại ca là theo mỹ nữ tới Tô Châu, mà không phải đến tìm Thu Nguyệt. Khó trách đại ca lại chúc phúc hắn! Ha! Cũng có nữ nhân không thèm để ý tới hắn? Có trò hay để xem! “Thanh Vân, chàng đang nói cái gì? Ta không hiểu” lời nói của Từ Thanh Vân làm Thu Nguyệt khó hiểu. “Nguyệt nhi ngốc, chúng ta sắp có trò hay để xem!” Từ Thanh Vân khoái trá hôn nhẹ trên mặt Thu Nguyệt một cái. Đêm đó, Từ Thanh Vân mở tiệc giúp huynh trưởng tẩy trần, vì sợ Thu Nguyệt bị Từ Bộ Vân lấy mất, cho nên không cho nàng tham dự, để nàng ở lại Hồng Phúc cư nghỉ ngơi. Từ Bộ Vân hoàn toàn không có một chút hứng thú với Thu Nguyệt, cũng không để ý nàng có xuất hiện hay không. Nhưng thật ra có một người làm cho hắn vừa thấy liền chán ghét. Đó là Âu Dương Liệt. Từ Bộ Vân nhíu hai hàng lông mày đẹp, không muốn đi vào trong phòng, vẫn là Từ Thanh Vân ở phía sau đẩy, hắn mới miễn cưỡng vào. “Hả, đây không phải Từ đại trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang sao? Đã lâu không gặp!” Âu Dương Liệt vẻ mặt cười cười chào hỏi Từ Bộ Vân. Từ Bộ Vân tâm không cam, lòng không nguyện ngồi xuống, “Âu Dương Liệt, sao ngươi còn ở Tô Châu? Theo lý bây giờ ngươi hẳn đang ở Gia Hưng mới đúng.” “Đó là theo lý. Ta và Thanh Vân giống nhau, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, không thích chịu gò bó.” Âu Dương Liệt chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội. “Vậy không cần cử người nói với ta ngươi đang ở Gia Hưng, còn nói muốn làm ăn gì chứ!” Từ Bộ Vân tức giận. “Đại ca, Âu Dương huynh, hai người không nên vừa thấy mặt nhau đã đấu võ mồm. Mau dùng bữa đi! Ăn no mới có sức cãi nhau!” Từ Thanh Vân ít khi được làm người giảng hoà. Hắn cũng biết hai người này vốn không hợp, nên vẫn bí mật làm huynh đệ tốt giúp đỡ nhau không tiếc cả mạng sống. Đêm đó ba nam nhân vừa đấu võ mồm, vừa uống rượu, trong đó Từ Thanh Vân uống nhiều nhất ——tâm tình của hắn cũng tốt nhất. Đại ca không phải đến tranh giành Thu Nguyệt với hắn, nhờ Thu Nguyệt giúp đỡ, khúc mắc của hắn với đại ca cũng đã được hóa giải, tâm trạng thoải mái, cho nên hầu hết rượu đều bị hắn uống hết. Từ Bộ Vân vì vội vã tìm Phạm Tử Đình, tâm tình không vui; trong lòng Âu Dương Liệt coi như cũng có tâm sự, nói xong hai ba câu vui đùa, cũng buồn bực uống rượu. Đêm đó buổi tiệc kết thúc vì Từ Thanh Vân uống say không dậy nổi. Từ Thanh Vân uống đến say mèm được tùy tùng Sùng Ân khiêng đến Hồng Phúc cư, Thu Nguyệt vừa thấy, vội dìu hắn lên giường nghỉ ngơi. Từ Thanh Vân say, ngủ thẳng đến buổi tối hôm sau, làm Thu Nguyệt cực nhọc cả ngày chăm sóc hắn. Buổi chiều khi tỉnh lại, Từ Thanh Vân vẫn còn chút men say, ý thức mơ hồ. Thu Nguyệt thấy hắn tỉnh lại, vội vàng tới bên bàn rót ly trà cho hắn tỉnh rượu. Nhưng Từ Thanh Vân vẫn đang mơ màng đã bắt được Thu Nguyệt, hai người ngã lên giường, mái tóc đen bóng của Thu Nguyệt bị rối loạn, xõa tung trên gối uyên ương, Từ Thanh Vân mãnh liệt hôn mỹ nhân trong ngực. “Ai, Thanh Vân.... chàng đừng như vậy... Ta rót trà giải rượu cho chàng.” Thu Nguyệt đẩy lồng ngực rộng lớn của nam nhân ra. “Không.... Nguyệt nhi, đừng rời khỏi ta!” cả người Từ Thanh Vân vẫn đầy mùi rượu áp sát người nàng. “Không.... Mau buông ta ra....” Thu Nguyệt chịu không nổi mùi rượu, cố chống cự. Nhưng nàng càng giãy dụa, nam nhân say rượu lại càng ôm chặt, cuối cùng đơn giản cởi y phục mình, còn kéo y phục của nàng ra. Nam nữ trần truồng lập tức quấn lấy nhau, tay nam nhân không an phận tìm hoa huyệt trắng nõn, bàn tay nhỏ bé của Thu Nguyệt dùng sức đánh lên lồng ngực cường tráng. Nàng không muốn hắn thô bạo với nàng như vậy. Từ Thanh Vân thấy Thu Nguyệt cứ náo loạn, liền bắt lấy hai bàn tay nhỏ bé, chế trụ nàng, thân hình tuyết trắng của Thu Nguyệt vẫn giãy dụa. “Không.... Xin chàng …!” Thu Nguyệt cảm thấy hắn lại biến thành kẻ thô lỗ. “Nàng đừng nghĩ có thể rời khỏi ta! Nàng là của ta, ta không cho nàng đi!” Từ Thanh Vân bá đạo nói. Ngày hôm qua mọi chuyện không phải vẫn còn đang tốt đẹp sao? Tại sao hắn lại nổi giận như vậy? Đáy mắt Thu Nguyệt vô cùng ủy khuất. Hay là hắn lại lừa nàng?! Không được ! Không thể tiếp tục như vậy! Khi Thu Nguyệt suy nghĩ lung tung, cuồng loạn giãy dụa thì ngón tay thon dài của Từ Thanh Vân đã tìm được cửa động thần bí kia, bàn tay nâng cao mắt cá chân trắng nõn lên, ngón tay chui vào trong mật đạo chật hẹp. “Không.... Không được....” Nàng không muốn! Không muốn...... Vì sao hắn luôn thô lỗ như vậy? Không muốn —— Thu Nguyệt bất lực khóc nấc lên. Sau khi rút ngón tay hơi ẩm ướt ra, nam nhân cúi đầu dùng đầu lưỡi linh hoạt xâm phạm cấm địa nữ tính. Thu Nguyệt kêu nhỏ, “Không... Không được! Không nên như vậy... A....” Vì quá mức kích thích, hai tay Thu Nguyệt ôm chặt đầu Từ Thanh Vân, ngón tay cắm sâu trong mái tóc đen của hắn, hai đùi tuyết trắng mở ra thật to, nam nhân nhẹ gặm hoa huyệt mềm mại, khiến tầng tầng đóa hoa hưng phấn sưng đỏ. Hắn lập tức ngồi dậy, thô lỗ đem gậy vật nam tính nóng rực cắm vào cửa huyệt ướt đẫm, đâm sâu trong hoa tâm. Từ Thanh Vân say rượu đổ mồ hôi như mưa, rong ruổi trên thân thể trắng nõn, cảm giác say càng cổ vũ dục vọng của hắn, mãnh liệt tiến lên, khiến giường phát ra âm thanh kẽo kẹt, Thu Nguyệt liên tục lắc đầu, nước mắt chảy đầy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Thế nhưng không thể ngăn được thân thể đạt khoái cảm, Thu Nguyệt tiến tới cao trào, cái miệng nhỏ đỏ bừng vô lực hô: “Vân... Ta không được! A ——" Mỹ nhân cuối cùng ngất đi trong tiếng thét chói tai. Mà một màn này, hoàn toàn rơi vào mắt Phạm Tử Đình. Thì ra đêm đó sau khi Phạm Tử Đình bị Từ Bộ Vân tìm được, Từ Bộ Vân có việc đến thư phòng, để nàng một mình tản bộ trong sân. Nàng tản bộ đến Hồng Phúc cư, trùng hợp thấy Thu Nguyệt cùng một người đàn ông tình cảm mãnh liệt hoan ái. Bởi vì Thu Nguyệt luôn kêu "Vân” thân mật, làm cho Phạm Tử Đình ngộ nhận là Từ Bộ Vân cùng Thu Nguyệt có quan hệ mập mờ. Nàng không thể nhẫn nhịn việc vị hôn phu lén lút dụ dỗ bạn tốt của mình, trong tức giận, liền rời khỏi Tô Châu. Hôm sau, Từ Bộ Vân giận dữ, hạ lệnh cho toàn bộ gia nhân trong phủ ra ngoài tìm, toàn bộ cửa hàng Tô Châu gà bay chó sủa. Mà đêm đó Từ Thanh Vân chưa tỉnh rượu lại cứ muốn Thu Nguyệt, hôm sau khi Thu Nguyệt tỉnh lại, tức giận không thèm để ý tới nam nhân người đầy mùi rượu. “Nguyệt nhi, nàng đừng giận nữa, nói chuyện với ta đi!” Từ Thanh Vân tỉnh lại, biết mình sai rồi. Đây là lần đầu tiên hắn say rượu đến mức không nhớ được gì! Nhưng từ những vết đỏ trên người Thu Nguyệt cùng hai mắt khóc đến sưng đỏ, có thể biết tối hôm qua kịch liệt cỡ nào. Gương mặt Thu Nguyệt lạnh băng. Nàng bình thường luôn ôn nhu, lần này là giận thật nha. Nàng không bao giờ muốn để ý đến kẻ chẳng khác gì cầm thú này nữa! Đêm qua hắn lại không phân rõ phải trái, cứng rắn cưỡng đoạt nàng, còn nói cái gì hắn đã sửa đổi... Gạt người! Gạt người! Nàng sớm biết mình không nên tin tưởng hắn! Thấy Thu Nguyệt không nói gì, biết nàng tức giận, nam nhân anh tuấn hạ thấp thanh âm nói: “Nguyệt nhi, ngày thường ta không phải như thế, ta thề! Là vì......” “Vì sao chàng luôn có một đống lý do như vậy?” Thu Nguyệt nổi giận. "Thanh Vân, chàng đã là người đàn ông trưởng thành hai mươi mấy tuổi, không thể mãi như vậy nữa!” Nàng giống mẹ già đang dạy con nhỏ. "Lần trước là vì đại trang chủ, lần này là bởi vì uống say, tiếp theo sẽ là gì chứ?” “Ưm! Nếu nữ nhân dụ dỗ ta...” Từ Thanh Vân còn làm bộ nghiêm túc suy nghĩ. “Cái gì?” Mặt Thu Nguyệt nháy mắt xanh mét. “Ta nói đùa thôi, Nguyệt nhi, nàng còn lải nhải như vậy nữa, sẽ rất mau già đó.” Từ Thanh Vân trưng ra nụ cười tự nhận là có sức quyến rũ nhất, bất kì cô nương nào nhìn thấy thân thể đều sẽ mềm nhũn. “Chàng... chàng mỗi lần đều như vậy! Người ta nói chuyện nghiêm túc với chàng, chàng lại không coi ra gì.” Thu Nguyệt nhìn vẻ tươi cười tuấn lãng của hắn, không khỏi mặt đỏ bừng, tim đập mạnh. “Bảo bối Nguyệt nhi, ta thề ta tuyệt sẽ không như vậy nữa! Này cho nàng.” Từ Thanh Vân cầm một cây gỗ lớn cho Thu Nguyệt. “Lần sau ta tái phạm, nàng hãy dùng cái này đánh ta.” Từ Thanh Vân vẻ mặt đứng đắn nói. Một nam nhân tuấn dật cầm cây gỗ lớn, hình ảnh này thật sự buồn cười, Thu Nguyệt nhịn không được phù một tiếng bật cười. Thu Nguyệt che miệng mà cười thật sự kiều diễm như hoa, Từ Thanh Vân buông cây gỗ, ôm tiểu mỹ nhân kiều diễm. “Nguyệt nhi!” Hắn ngửi hương thơm ở tóc mỹ nhân. “Ừ?” Thu Nguyệt đã hết giận, ngọt ngào đáp lại Từ Thanh Vân. Nàng vốn không phải người thích làm to chuyện, chỉ cần nói chuyện nghiêm túc với nàng, dù có chuyện gì thì rồi cũng thành sẽ trời quang mây tạnh. “Nàng gả cho ta nhé !” Nam nhân mở miệng. Khi Thu Nguyệt trong lòng hắn nghe vậy, thân thể run nhẹ. Cánh tay sắt càng dùng sức ôm chặt nàng. “Nguyệt nhi, gả cho ta, chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc!” Nam nhân kiên định nói. Mỹ nhân trong lòng không nói. “Nguyệt nhi?” Thu Nguyệt ngẩng đầu lên, đáy mắt có một tia do dự, không biết có nên đáp ứng hay không... Nếu lấy hắn lại đối xử không tốt với nàng thì phải làm sao bây giờ? Nàng không thể chịu được hắn hết lần này đến lần khác cư xử thô lỗ với nàng. “Thanh Vân, chàng nghiêm túc sao?” Thu Nguyệt vui mừng trong lòng. “Sính lễ của ta sẽ mang thật nhiều gậy gỗ, nàng cũng không cần lo lắng ta lại ỷ mạnh ăn hiếp nàng.” Từ Thanh Vân vẻ mặt thành thật nói. Thu Nguyệt nghe vậy lại cười. “Thanh Vân, chàng rốt cuộc có bao giờ có thể nói chuyện nghiêm túc hay không?” đôi mắt đẹp của nàng liếc nhìn hắn. “Nếu nàng lo lắng gậy gỗ không đủ chắc chắn…, ta sẽ sửa đưa gậy sắt, như vậy nàng đánh ta một cây ta liền bất tỉnh, nàng có thể yên tâm rồi.” Môi mỏng của nam nhân kéo ra thẳng tắp, trưng ra biểu tình nghiêm túc đứng đắn. Lời nói và biểu tình của Từ Thanh Vân, làm cho Thu Nguyệt sắp cười đến vỡ bụng rồi. “Ngốc nghếch! Ta làm sao nỡ đánh chàng?” Thu Nguyệt ném cho hắn một nụ cười ngọt ngào. “Nàng vậy là đáp ứng rồi?” Từ Thanh Vân vui mừng nhướng mày. “Không!” “Cái gì?” Khuôn mặt nam nhân thoắt cái trở nên cực khó coi. “Chờ đại trang chủ tìm được tiểu Đình rồi nói sau. Dù sao ta cũng thực lo lắng cho tiểu Đình.” Nàng cùng Phạm Tử Đình từ nhỏ lớn lên bên nhau, hiện tại Phạm Tử Đình đến Tô Châu nhưng lại mất tích, nàng đương nhiên lo lắng. “Vậy chờ đại ca tìm được Phạm Tử Đình, chúng ta có thể thành thân rồi?” “Còn phải chờ mẹ ta đồng ý nữa. Tuy rằng Lâm đại nương không phải mẹ ruột của ta, nhưng nàng là người nuôi ta lớn, để cho ta đọc sách vẽ tranh, cuộc sống trôi qua giống thiên kim tiểu thư, ta thực sự biết ơn nàng. Cho nên hôn sự nhất định phải được nàng đồng ý mới được.” Thu Nguyệt đỏ mặt nói. “Không thành vấn đề!” Từ Thanh Vân nhanh chóng đáp ứng. Hắn đang cực kỳ vui vẻ! Người trong lòng đáp ứng gả cho mình, giao phó cả đời cho mình, còn có cái gì so với chuyện này đáng ăn mừng hơn! Nhưng hắn không nghĩ tới đại ca tìm vị hôn thê Phạm Tử Đình, vừa tìm chính là hơn một năm. . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]