GIANG NAM MẤY ĐỘ HOA MAI NỞ?
Tác giả: Sam Sam Thị Khỏa Thụ
Chương 2: Man Man và Quả Quả
Edit: Phong
Beta:
—---------
Giang Trạch Tắc đã ở trên thuyền suốt mấy ngày nay, nằm trên giường, bỗng dưng cảm thấy lạ lẫm. Cậu nhìn chằm chằm hoa văn được thêu trên màn giường, chỉ sau một lúc liền ngủ thiếp đi. Có thể là do đã vất vả suốt một chặng đường dài, vì vậy đây là một đêm mông đẹp. Ngày hôm sau, một người luôn dậy sớm như cậu lại bị một thái giám đánh thức. Giang Trạch Tắc ngồi giữa đám chăn gối hỗn loạn ở trên giường, ngơ ngẩn mà phát ngốc một lúc, mãi một lúc sau mới nhớ được đây là chỗ nào, lại không nhịn được mà bật cười, cơn buồn ngủ làm đầu óc cậu mơ hồ.
Các cung nữ nghe thấy động tĩnh, liền nối đuôi nhau đi vào. Giang Trạch Tắc ngồi trên ghế, các cung nữ cẩn thận che vạt áo lại bằng một cái khăn lớn, xắn tay áo lên cho cậu, một tiểu cung nữ khác thì quỳ dưới đất giơ cao một cái chậu. Toàn bộ quá trình đều đâu vào đấy, rất im lặng. Tiểu Lộ Tử đứng một bên, không có việc gì làm bèn âm thầm cảm thán, mấy cung nữ này cũng có quy củ quá đi mất, thật không tồi.
Giang Trạch Tắc vừa rửa mặt xong thì Phó Cảnh Hi liền đi tới, thấy cậu có tinh thần liền không nhịn được cười.
"Tối hôm qua ngươi ngủ ngon không?"
Giang Trạch Tắc gật đầu nói: "Lúc vừa nằm xuống, ta cứ cảm giác như cái giường này đang chuyển động, nhưng chỉ một lúc sau thì ta đã ngủ thiếp đi rồi."
"Vậy để ta đưa ngươi đi thỉnh an phụ hoàng và Hoàng Hậu nương nương, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi gặp mẫu thân ta. Ngươi đói không? Nếu không thì đến chỗ mẫu thân của ta dùng bữa sáng đi. Chỗ của mẫu thân ta có một phòng bếp nhỏ, hương vị của các món ăn được làm ở đó ngon nhất cả cung đó."
Giang Trạch Tắc vừa nghe được lời này liền biết người này tuy là con vợ lẽ nhưng rất được hoàng đế sủng ái, khi hắn nói khuôn mặt hắn rạng ngời, trong mắt phảng phất như có ánh sáng.
Hoàng đế Phó Thiếu Thành hạ triều, quay trở về Lưỡng Nghi điện, vừa mới ăn sáng xong, ông đã thấy Phó Cảnh Hi cùng với Giang Trạch Tắc tiến vào. Hai thiếu niên mười mấy tuổi đầu, cười nói đi cùng nhau, tới trước cửa đại điện của Lưỡng Nghi điện, nhìn nhau một cái, im lặng nín thở đi vào. Hành lễ xong, thì quy củ quỳ một bên.
Phó Thiếu Thành nhìn Giang Trạch Tắc, ông cảm thấy đứa nhỏ này tuy được sinh ra và lớn lên trong cũng nhưng lại có một vẻ mặt đơn thuần, khiến cho người ta không kiềm được mà cảm thấy yêu thích.
"Cứ xem nơi này như nhà mình, đừng khách khí. Thiếu cái gì thì cứ báo với thái giám, nếu ngại thì cứ nhờ người bên cạnh ngươi tìm Tam hoàng tử nói." Phó Thiếu Thành ôn nhu nói với Giang Trạch Tắc, "Lát nữa đi thỉnh an Hoàng Hậu, thì cũng đừng sợ. Nàng ấy rất quy củ, nói chuyện cũng rất nghiêm túc, nhưng thật ra không hề có ý xấu."
"Vâng." Giang Trạch Tắc đáp một tiếng rồi đứng dậy.
"Thỉnh an Hoàng Hậu xong thì để Tam hoàng tử dẫn ngươi đi tới Thừa n điện gặp mẫu thân của nó, sau đó bảo nó dẫn ngươi đi đến Chiêu Khánh điện chơi. Để trẫm nói cho ngươi biết, thư phòng nhỏ của nó có không ít vật lạ đâu." Phó Thiếu Thành tiếp tục cười nói.
Phó Cảnh Hi nghe thấy lời này, mở miệng nói.
"Đừng nghe phụ hoàng của ta nói, thật ra ở chỗ mẫu thân ta mới có nhiều vật lạ."
Giang Trạch Tắc nghe thấy vậy, nhất thời không biết nên nói gì, cậu mím môi cười.
"Ngươi muốn học tập ở chỗ nào?" Phó Thiếu Thành thấy Giang Trạch Tắc ngại ngùng liền chuyển đề tài.
"Lúc còn ở kinh thành, thần từng nghe nói qua thư viện Kim Lăng." Giang Trạch Tắc nói, "Cho nên, Trạch Tắc muốn đi tới thư viện Kim Lăng."
Phó Thiếu Thành gật đầu nói: "Không ngờ là thư viện Kim Lăng của trẫm lại nổi tiếng tới vậy. Đừng có nôn nóng quá, cứ nghỉ ngơi vài ngày thật tốt, sau đó ta sẽ bảo Tam hoàng tử đưa ngươi đi."
Phó Cảnh Hi nghe vậy, vội vàng đứng dậy đáp vâng một tiếng.
Lúc này, Triệu Cẩn gõ cửa từ ngoài tiếng vào, nói Phạm thừa tướng cầu kiến bệ hạ. Phó Thiếu Thành nghe vậy, cười nói với Giang Trạch Tắc.
"Trẫm có việc gấp cần phải đi, để Tam hoàng tử đưa ngươi đi thỉnh an Hoàng Hậu đi. Bữa tối cứ dùng ở Thừa n điện, trẫm sẽ qua đó, được chứ?"
Giang Trạch Tắc vội vàng quỳ xuống tạ ân, trong lòng thầm nghĩ người này tuy là hoàng đế nhưng lại rất dễ gần hoà ái, đối với ai cũng mang vẻ mặt ôn hoà.
Phó Cảnh Hi đưa Giang Trạch Tắc đến An Nhân điện, do dự một chút rồi nói: "Ta không vào đâu."
Giang Trạch Tắc là con của hoàng gia, Phó Cảnh Hi vừa nói vậy cậu đã hiểu rõ mọi chuyện.
"Được. Vậy ngươi ở đây chờ ta."
Phó Cảnh Hi gật đầu nói: "Ta chờ ngươi."
Giang Trạch Tắc tiếng vào An Nhân diện, y phát hiện vị Hoàng Hậu này quả nhiên rất nghiêm túc, giống như tượng Phật bằng đất sét trong chùa vậy, chỉ có mỗi một vẻ mặt. Trong lòng cậu bỗng cảm thấy buồn cười, quan hệ của hai vị đế hậu này chẳng qua cũng chỉ là tương kính như tân thôi.
Tương kính như tân: Tôn trọng nhau như khách.
Lúc Phó Cảnh Hi đưa Giang Trạch Tắc đến Thừa n điện, mẫu thân của Phó Cảnh Hi - Tĩnh phi Bùi Lạc Lạc và A Loan đã ở chính điện chờ bọn họ từ lâu.
Bùi Lạc Lạc cười nhìn Giang Trạch Tắc, lại nhìn Phó Cảnh Hi, mỉm cười nói.
"A Loan, con xem lần này hoàng huynh của con không so bằng người ta rồi."
A Loan dựa vào trong lòng ngực Bùi Lạc Lạc, cười gật đầu.
"Giang ca ca đúng là đẹp hơn ca."
Phó Cảnh Hi bất lực nhìn mẫu thân và muội muội của mình, nhẹ giọng nói với Giang Trạch Tắc: "Đừng để ý bọn họ, nữ nhân nông cạn chỉ biết nhìn mặt."
Đáng tiếc, lời nói của Phó Cảnh Hi vẫn truyền tới tai Bùi Lạc Lạc, nàng trừng mắt nhìn Phó Cảnh Hi, nói: "Man Man, Tam hoàng tử điện hạ, ta đã nghe thấy rồi. Ngay bây giờ, nữ nhân nông cạn này thỉnh người rời khỏi Thừa n điện, tự mình tìm chỗ khác mà ăn sáng."
Giang Trạch Tắc nghe thấy lời này, không kiềm được mà nở nụ cười, vị Tĩnh phi này thật thú vị.
Nghe vậy, Phó Cảnh Hi chạy đến trước mặt Bùi Lạc Lạc, nắm lấy cánh tay của nàng lắc lắc.
"Mẫu thân, Man Man sai rồi. Mẫu thân và muội muội không có nông cạn, Man Man mới là người nông cạn."
Bùi Lạc Lạc cười duỗi tay điểm trán hắn một cái, nói: "Lớn như vậy còn không biết xấu hổ. Bị người ta nhìn thấy hết rồi, có mất mặt không."
Lúc này Man Man mới cười buông cánh tay Bùi Lạc Lạc ra. Quay đầu lại nhìn thấy Giang Trạch Tắc đang nhìn hắn cười, không kiềm được mà đỏ mặt, hình như là có chút mất mặt.
Điểm tâm ở Thừa n điện đúng là rất phong phú, bày đầy cả bàn, Bùi Lạc Lạc bảo cung nhân bày đồ ăn trước mặt Giang Trạch Tắc, nói: "Không biết ngươi thích ăn gì, ta đã làm mỗi món một ít, ngươi nếm thử đi, thích món nào thì nói với Man Man."
Giang Trạch Tắc gật đầu, cầm đũa lên, ăn từng miếng nhỏ. Đúng như lời Phó Cảnh Hi nói, các món ăn được làm ra tại phòng bếp nhỏ ở Thừa n điện, hương vị đúng là không tồi.
Dùng cơm xong, A Loan nghỉ ngơi một lát thì đi học, Bùi Lạc Lạc thấy Giang Trạch Tắc có chút câu nệ, liền bảo Man Man dẫn hắn đi đến Chiêu Khánh điện chơi, hai thiếu niên gần bằng tuổi nhau đi chơi chung có thể thoải mái hơn một tí.
Tới Chiêu Khánh điện, lúc này Giang Trạch Tắc mới thả lỏng, y nhìn Phó Cảnh Hi, nói: "Nhũ danh của người là Man Man?"
Phó Cảnh Hi gật đầu nói: "Còn ngươi, nhũ danh của ngươi là gì?"
"Quả Quả." Giang Trạch Tắc ngượng ngùng nói.
Man Man nghe thấy cái tên này liền bật cười, Quả Quả, cái tên này thực sự rất xứng đôi với hắn.
Nhiều năm sau, khi Giang Trạch Tắc nhớ lại chuyện này liền cảm thấy hối hận muốn chết, cậu quả nhiên có mệnh bị ăn mà.